Editor: Ngạn Tịnh.
Mưa to ngày càng dày hạt, đứng từ xa thậm chí còn không thấy rõ bộ dáng của người. Bạch Vi mất sức, Lục Sách cõng cô lên lưng. Một bên khác, Lâm Y nhìn khóe mắt Thẩm Lạc Ninh bị thương, đáng tiếc trong tay lại không có thuốc, chỉ có thể về biệt thự trước. Mà tiếng nức nở của Tề Manh vẫn chưa từng ngừng lại, cô sợ, cô thật sự sợ, cô muốn về nhà, sau này, sau này cô sẽ không bao giờ muốn mời Bút Tiên hay gì nữa, hức hức...
Một hàng năm người có người bị thương, người mệt, người khác, từng bước một đi trong làn mưa to tìm đường về biệt thự.
Vào lúc mưa rớt cực kỳ mãnh liệt, năm người rốt cuộc cũng về tới biệt thự. Nhà dột còn gặp mưa dầm, điện trong biệt thự thế nhưng lại bị mất, hẳn là có liên quan đến thời tiết. Không còn cách nào, đám người Lục Sách chỉ có thể tìm vài cây nến đốt ở trong sảnh.
Bạch Vi nằm trên ghế sa lon nhìn bọn họ tới tới lui lui, không ai nói chuyện, không khí cực kỳ áp lực. Lục Sách cùng Lâm Y tìm được hòm thuốc, đang chuẩn bị giúp cô và Thẩm Lạc Ninh bôi thuốc.
"Kiên nhẫn một chút, có chút đau..." Giọng nói của Lục Sách êm dịu, trong mắt tràn đầy đau lòng. Mưa theo tóc anh rớt xuống, anh cũng chẳng buồn lau, trái lại lấy khăn mặt giúp Bạch Vi lau mặt lau tóc sạch sẽ, cũng để Lâm Y giúp cô thay quần áo.
"Shhh..." Thuốc vừa rơi trên cổ tay, đầu óc Bạch Vi vốn còn đang mơ màng đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-vu-cua-vat-hy-sinh/1297758/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.