Chương trước
Chương sau
Editor: Ngạn Tịnh.
Ngày hôm sau, thời tiết vẫn rất tốt, lại có chút tốt quá không bình thường. Không khí thực ướt át, nghĩ đến không bao lâu, cơn mưa to trong kịch tình cũng sẽ đến.
Bạch Vi sắc mặt âm trầm ra khỏi phòng, đi xuống lầu. Mặc cho ai mới sáng sớm vừa tỉnh lại liền nhìn thấy một khuôn mặt nửa trong suốt ghé vào đầu giường nhìn mình chằm chằm, sắc mặt có thể tốt được. May mắn lúc Bạch Vi nửa tỉnh nửa mê, biểu tình luôn đờ đẫn, nếu không cho dù không thét chói tai, biểu tình cũng sẽ bán đứng cô.
Mà những người khác thấy cô như vậy, cũng không dám chạy tới chạy xui xẻo, nghe nói trước kia tính tình của Tằng đại tiểu thư không được tốt lắm!
Nghe cmn nói!
Sắc mặt Bạch Vi càng khó xem, Lục Sách ở bên kia có chút lo lắng nhìn cô. Thấy anh như vậy, Bạch Vi miễn cưỡng thu xếp lại tâm tình, cho anh một nụ cười. Quên đi, mấy việc vặt vãnh này không cần phải nghĩ tới, buổi tối lúc ngủ vẫn là bỏ chút tỏi ở đầu tường đi, được không nhỉ? Tốt nhất là loại có thể đối phó cương thi, hơn nữa mùi hương nồng ấy, quên đi, nồng chút cũng chẳng sao, thật sự không muốn vừa sáng sớm tỉnh lại liền nhìn thấy gương mặt nửa trong suốt như vậy nữa, nếu không cô thật sự sẽ giảm hết tuổi thọ đấy!
Một bên khác, Lâm Y trải qua một đêm nghỉ ngơi, người đã hoàn toàn lấy lại tinh thần cứ liếc mắt nhìn Bạch Vi muốn nói lại hôi, cô ta nghĩ là do bản thân gần gũi với Thẩm Lạc Ninh, mới khiến Tằng Bạch Vi mất hứng.
Mặc cô nói thế nào, Bạch Vi đều không thèm để ý tưới.
Ăn xong bữa sáng, mọi người liền ra cửa. Ở trên đường, dưới sự truy hỏi của mọi người, Lâm Y mới rốt cuộc kể lại chuyện ngày hôm qua.
Thật ra cũng không có gì, Tề Manh cùng Trần Hùng thấy nấm trên cây gỗ khô, cảm thấy chưa lần nào gặp phải, cực kỳ thấy mới lạ, bừng bừng hứng thú đi hái nấm. Lâm Y nói với bọn họ rằng nấm đó có độc bọn họ lại không chịu nghe, rõ ràng tiện tay lấy bất cứ cuốn sách nấm nào cũng có thể thấy được. Vì thế Lâm Y cũng không quản bọn họ nữa, dự định cùng Tiếu Chí Cường đến đằng trước hái nấm chân chính về đây cho bọn họ xem. Sau đó lại thấy một loại trái cây như táo, Lâm Y hái một quả lau sạch, cắn một ngụm, liền thấy không ổn, liền ngất đi. Lúc tỉnh lại đã là trong biệt thự, mà Tiếu Chí Cường cũng chẳng rõ đi nơi nào?
Nhìn bộ dáng trợn mắt nói dối của cô ta, Bạch Vi thật muốn chỉ vào mũi cô ta rống to, lừa quỷ à!
Chỉ là, tuy rằng những người này tụ tập lại là vì Tằng Bạch Vi, nhưng trừ Lục Sách, tất cả người còn lại đều ấn tượng khá tốt với Lâm Y. Nếu thật sự nháo lên, chắc hẳn phần lớn đều sẽ đứng về phía Lâm Y. Bạch Vi còn có thể nói gì? Trước cứ xem người phụ nữ này rồi nói tiếp!
Đám người càng đi vào sâu bên trong, phát hiện bên trong càng sâu thẳm, ngay cả đường cũng lầy lội không ít, lá rụng trên đất đều hư thối, tản ra mùi hương khó nghe. Cây cối rất cao, càng lá xum xuê, ngẩng đầu chỉ thấy mấy ánh mặt trời loang lổ, thậm chí bầu trời cũng không thấy được.
Lúc này, Tề Manh đã có chút sợ hãi, không dám đi về phía trước. Cô thích mấy thứ kỳ dị là sự thật, nhưng cô không hề thích côn trùng rắn rết gì đó. Trời mới biết cô sợ đám côn trùng kia đến thế nào, dọc theo đường đi bọn họ gặp còn ít sao? Cô thật sự không muốn đi tới trước nữa, Tiếu Chí Cường không có việc gì chạy lung tung cái gì chứ, nơi này đen sì, cái gì cũng không có, tên kia chắc không phải bị động vật gì đó kéo tới trong hang ổ rồi chứ?
Tất cả mọi người đều bắt đầu dự cảm không tốt, Bạch Vi dùng dư quang liếc mắt nhìn Lâm Y vẻ mặt lo lắng đi theo phía sau, gần như không phát hiện ra một chút sơ hở nào, lại là cao thủ!
Buổi sáng ra cửa, đến nay cũng gần năm tiếng rồi, vẫn không phát hiện được tung tích của Tiếu Chí Cường, tất cả đều cảm thấy chỉ sợ đã có chuyện chẳng lành, vì thế Tề Manh lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cứu viện, rõ ràng một người sống sờ sờ như thế lại mất tích, nếu xảy ra chuyện, ai phục trách chứ!
Lại không ngờ rằng di động căn bản không có tín hiệu, có lẽ là vì quá hẻo lánh, Tề Manh đi xung quanh tìm tín hiệu, rõ ràng hôm qua vẫn dùng tốt mà.
Nhìn bộ dáng kia của Tề Manh, Bạch Vi liền biết chỉ sợ sau này điện thoại đều sẽ không có tín hiệu, cũng may, cô đã sớm có chuẩn bị!
Đúng lúc này, một trận gió lớn từ trong rừng thổi ra, sắc mặt Bạch Vi lập tức trở nên khó coi, Lục Sách cũng là như vậy, hai người quay đầu liếc mắt nhìn nhau, lập tức chạy về phía trước.
Nếu thật sự đúng là vậy...
"A!"
Vừa đến chỗ đó, Tề Manh cùng Lâm Y không hẹn mà cùng kêu lớn lên, ngay cả Nhâm Kiệt, Trần Hùng, Thẩm Lạc Ninh sắc mặt cũng trắng bệch đi.
"Ọe..." Tề Manh nghiêng người nôn hết tất cả những thứ buổi sáng vừa ăn được, hẳn là bị ghê tởm không chịu được.
Mùi chua thối của thức ăn, phía trước còn có mùi máu, cộng thêm mùi cỏ cây trong rừng, làm cái mũi của Bạch Vi bị tra tấn đủ.
Rốt cuộc vẫn là tới chậm một bước, rốt cuộc vẫn là xảy ra chuyện...
Người phía trước bị tách rời từng cục, vẻ mặt hoảng sợ như nhìn thấy thứ gì đó khủng bố, hai mắt cũng chảy ra nước mắt máu, bị vắt trên cành cây lắc lư đón gió kia không phải Tiếu Chí Cường thì còn có thể là ai!
Một miếng thịt cũng không thiếu, mỗi một bộ phận của Tiếu Chí Cường đều được vắt gọn gàng trên cành cây, trên đất đã tụ thành một vũng máu, nhìn thấy ghê người. Không ai dám đến gần, Tề Manh vẫn còn đang nôn mửa, ngay cả đám người Nhâm Kiệt cũng có chút buồn nôn. Rõ ràng hôm qua mọi người vẫn còn đang chơi đùa với nhau, người vẫn còn tốt, sao bây giờ đã xảy ra chuyện chứ? Tiếng Lâm Y cúi đầu nức nở truyền tới, dường như cực kỳ khổ sở.
Bạch Vi quay đầu liếc nhìn cô ta một cái, nước mắt không phải giả, tiếng nức nở nghe cũng rất đau khổ, đáng tiếc đối phương cúi đầu, khiến cô căn bản không rõ ánh mắt của cô ta.
Lúc này Bạch Vi đã có thể xác định, bên trong kịch tình, ba người Nhâm Kiệt, Tiếu Chí Cường, Trần Hùng hẳn là người mà người phụ nữ này phải giết, trước hoặc sau cũng chẳng sao. Mà Lục Sách, Tằng Bạch Vi cũng chỉ là thuận tay giết, có lẽ là phát hiện ra bí mật của cô ta, có lẽ là sớm có oán hận, cũng có lẽ là muốn giải quyết gọn một lần cho sạch sẽ. Tề Manh là tự sát, không tính. Lục Sách, Tằng Bạch Vi cũng được xem là vật hy sinh chân chính, chết không rõ ràng.
Nhưng vì sao cô ta lại muốn giết ba người này chứ? Ba người này cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi, đời người còn chưa qua một nửa, có thể kết thù gì với người khác chứ? Theo hiểu biết của Bạch Vi, tính tình ba người này dù có chút ác liệt, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là lừa gạt tình cảm con gái nhà người ta, chân đạp hai thuyền mà thôi, từ nơi nào kết hận sâu đến vậy? Hay là thù từ cha mẹ?
Bạch Vi cảm giác dường như kịch tình bị thiếu đi gì đó, toàn bộ việc này đều không được nói rõ ràng, giống như đã có người đổ hết tất cả mọi việc lên vị Bút Tiên hư ảo kia vậy.
Đúng lúc này, Nhâm Kiệt đột nhiên chỉ vào cây đại thụ không rõ tên kia, thét lên. Cổ họng của chàng trai đã sớm qua thời kỳ đổi giọng, trở nên trầm thấp, đột nhiên thét chói tai như vậy có vẻ cực kỳ mất tiếng khó nghe.
"Hắn đến rồi... Hắn đã trở lại... Hắn trở về tìm tôi..." Biểu tình của Nhâm Kiệt giống như người điên, nhưng đám người Thẩm Lạc Ninh nhìn theo hướng tay hắn chỉ, trừ thân thể nát của Tiếu Chí Cường, cái gì cũng không nhìn thấy. Nhưng sắc mặt Trần Hùng lập tức trở nên càng thêm khó coi, toàn thân đều bắt đầu run rẩy, môi rung động, nhưng cũng không phát ra tiếng nói gì.
Bạch Vi ngẩng đầu nhìn qua, cái thứ lơ lửng bên cây đại thụ kia không phải người nửa trong suốt sáng nay cô gặp thì có thể là ai! Chỉ thấy hắn vươn tay cầm chặt nửa cánh tay nửa bị đứt kia cảu mình, ánh mắt nhìn về phía Nhâm Kiệt, như là muốn cho gã. Trên mặt hắn mang theo nụ cười ngốc, cả gương mặt đều giăng đầy vết sẹo, thậm chí còn đang chảy máu, máu theo đó không ngừng chảy xuống dưới.
Cho dù là Bạch Vi đã sớm gặp qua hắn rất nhiều lần cũng không chịu nổi, càng đừng nói đến Nhâm Kiệt và Trần Hồng đột nhiên nhìn thấy.
Thấy những người khác không có phản ứng gì quá lớn, trong mắt Bạch Vi lướt qua sự rõ ràng, qua nhiên là nhắm đến ba người Nhâm Kiệt, Tiếu Chí Cường, Trần Hùng mà đến!
Người đàn ông nửa trong suốt càng không ngừng tới gần Nhâm Kiệt, sắc mặt đối phương ngày càng trắng, cả người đều bị sợ hãi bao phủ, miệng còn không ngừng thì thào, "Hắn đã trở lại... Không muốn... Đừng!"
Nghe gã nói như vậy, Bạch Vi cảm thấy không thích hợp, vừa định đi qua, còn chưa kéo lấy gã, đối phương liền ôm đầu, như là rốt cuộc chịu không nổi nữa, điên cuồng chạy vào cánh rừng sau lưng. Sau khi gã chạy đi, ở phía sau, người đàn ông nửa trong suốt vẫn cực kỳ thành khẩn giơ cánh tay của mình lên, muốn cho gã.
Bạch Vi lập tức đuổi theo, ở phía sau cô, mấy chàng trai thấy tình thế không ổn cũng lập tức đuổi theo, ngay cả Lâm Y cùng Tề Manh đều xoa xoa nước mắt đuổi kịp.
Chờ đến khi Nhâm Kiệt chạy qua rừng cây sâu thẳm, thấy ánh mặt trời đằng trước, còn chưa kịp cao hứng, liền phát hiện thứ kia đã ở ngay sau lưng mình, nhỏ giọng than thở, "... Mày không muốn sao? Không muốn sao? Không phải mày rất thích sao? Cho mày..."
Vừa nghe thấy những lời này, Nhâm Kiệt hét to một tiếng, càng điên cuồng, giống như điên không ngừng chạy đi.
Đừng tìm tôi, đừng tìm tôi, không phải lỗi của tôi, không phải lỗi của tôi...
"Nhâm Kiệt! Không muốn chết thì dừng lại! Bên kia là vách núi đen!"
Bạch Vi vừa đuổi theo đến liền cao giọng hô, tuy rằng vách núi không cao, nhưng ít nhất cũng phải mấy chục mét, nếu thật sự ngã xuống, không chết cũng tàn!
Lâm Y chạy đến cuối cùng nhân lúc không ai chú ý, nhíu mày, trong mắt lướt qua tiếc nuối, thật sự là vướng bận!
Mà vào lúc Nhâm Kiệt sắp ngã xuống, đột nhiên nghe giọng nói của Bạch Vi, cả người lập tức thức tỉnh từ trong sợ hãi, chân đạp vài cái gần vách núi, mới mạnh mẽ thu chân lại, chật vật ngã ngồi xuống, nhìn vách núi trước mặt, không khỏi hoảng sợ một lúc, vẫn may, vẫn còn may...
Không ngờ chạy ra khỏi rừng rậm chính là vách núi đen, chung quanh nơi nơi đều là cỏ hoang, không để ý một chút đúng thật là dễ dàng ngã xuống, cũng may Tằng Bạch Vi gọi mình lại...
Nhâm Kiệt có chút may mắn, vừa quay đầu lại, một gương mặt xấu xí phóng to đột nhiên cách gã cực kỳ gần, ánh mắt đối phương nhìn chằm chằm gã, giống như nhiều năm trước vậy.
Nhưng Nhâm Kiệt đã sớm không có tâm tư thưởng thức, trái tim đột ngột bị dọa muốn vỡ nát, lui về phía sau, theo một tiếng hét thảm, người đã rơi xuống, Bạch Vi vội vàng chạy nhanh vài bước, may mắn kéo lại tay gã.
Tuy Nhâm Kiệt gầy, nhưng cũng phải gần 70kg, thân thể gầy yếu không rèn luyện của Tằng Bạch Vi, hoàn toàn không có cách nào thừa nhận sức nặng của gã, cổ tay nặng nề cà lên tảng đá, nhất thời rách ra vài đường, chảy ra máu.
Nhưng là không đợi Lục Sách, Thẩm Lạc Ninh đến trợ giúp, Nhâm Kiệt giống như thấy được hình ảnh cực kỳ khủng bố, không ngừng vùng vẫy đánh vào tay Bạch Vi muốn thoát ra. Vốn Bạch Vi đã bắt không chặt, gã hơi động một chút là ngã xuống, càng đừng nói vùng vẫy kịch liệt như vậy, ngay tại chỗ rớt xuống, lập tức truyền đến một tiếng kêu rên.
Bạch Vi che cổ tay, sắc mặt trắng bệch cúi đầu nhìn, phát hiện người bên dưới đã vững vàng đâm vào một tảng đá bén nhọn, hai mắt trừng lớn, hẳn đã không còn hơi thở.
Lui về phía sau, Bạch Vi vô lực ngã ngồi xuống, đầu nghiêng sang một bên, đúng lúc dựa vào vai Lục Sách vừa đến bên cạnh, nhẹ nhàng thở dốc, vẫn phải chết, vẫn phải chết...
Lúc này mới vừa qua buổi trưa, trời lại đột nhiên tối xuống, từng khối mây đen từ đằng xa nhẹ nhàng bay đến, tụ lại cùng nhau, trời càng thêm tối, hẳn là không bao lâu, đảo hoang sẽ nghênh đón một đợt mưa to.
Bạch Vi nghĩ như vậy.
Ở phía sau cô, Trần Hùng cũng thấy trạng thái khi chết của Nhâm Kiệt, mặt lộ vẻ sợ hãi, liên tục lùi về phía sau, "Tôi biết mà, tôi biết hắn sẽ trở về tìm chúng ta... Tôi biết mà... Hắn... A!"
Bạch Vi quay đầu, người đàn ông nửa trong suốt vừa rồi ttwjc tiếp ném cánh tay lên mặt Trần Hùng, không hiểu sao, trên đầu Trần Hùng bắt đầu trực tiếp chảy ra máu tươi, một đợt lại một đợt, hình dạng cực kỳ dọa người, ngay cả Tề Manh luôn yêu thích mấy thứ quỷ dị cũng bị dọa sợ toàn thân run lẩy bẩy, ôm chặt cánh tay Lâm Y, không dám buông thả một chút nào.
"Buông tha cho tôi đi... Anh buông tha cho tôi đi... Van cầu anh... Van cầu anh..." Trần Hùng đột nhiên khóc rống lên, nước mắt hòa với máu, càng khiến sắc mặt hắn khó coi dọa người sợ hãi.
Chàng trai trẻ càng không ngừng vò lấy tóc của mình, tát cho mình vài cái tát, khóc càng lợi hại hơn, "Là lỗi của tôi, là tôi không đúng... Anh thả tôi đi... Cầu xin anh... Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết..."
Bạch Vi nhìn bộ dáng kia cảu hắn, cũng chẳng biết nên nói gì. Vừa rồi thật sự hao phí hết cả sức lực của cô, bây giờ, thậm chí nói chuyện cũng không có sức, càng đừng nói đến thứ khác.
Người đàn ông nửa trong suốt vẫn còn đang dọa Trần Hùng, trong ba người, Trần Hùng vốn nhát gan nhất, cho nên hung thủ mới đặt hắn làm người đầu tiên, dù sao về sau càng khủng bố.
Xem bộ dáng kia của Trần Hùng, chỉ sợ bị dọa đến chết cũng là rất có thể!
Sau khi nghe lời Trần Hùng cùng Nhâm Kiệt nói, Bạch Vi nghĩ, chỉ sợ căn bản không phải mối thù từ cha mẹ, chính là do ba người tự tạo nghiệt, cũng không biết đã làm ra chuyện gì, mới có thể bị người trả thù như vậy. Phải biết rằng bên trong kịch tình, ba người này không người nào được toàn thây, có thể nghĩ, hung thủ oán hận đến cỡ nào.
Có lẽ, đây cũng là thứ bọn họ nên trả... Bạch Vi che cổ tay còn đang đổ máu, bất lực nghĩ.
Dù sao không làm chuyện xấu, không sợ quỷ gõ cửa, vẫn rất có đạo lý. Xem biểu hiện của ba người này, chỉ sợ đã làm chuyện gì xấu rồi.
Bên kia Trần Hùng gần như điên rồi, thêm một tiếng sấm "Đùng đoàng" vang lên, mưa to rốt cuộc thưa thớt rơi xuống, sau đó càng lúc càng lớn, càng ngày càng dầy. Mà lúc này, Trần Hùng không để ý sự ngăn trở của người khác, giống như nổi điên cho Thẩm Lạc Ninh một quyền, xoay người chạy vào rừng cây, vừa chạy vừa rống to rống nhỏ đừng giết hắn, hẳn là ngày mai Bạch Vi có thể ngày thấy thi thể của hắn...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.