- Tình yêu là một thứ gì đó...
Lam Thiên vội cắt ngang lời nói của cậu, nhắm mắt lại để cảm nhận tiết trời rõ nét hơn. Mái tóc bay theo làn gió dịu nhẹ xuyên qua những tán cây. Ánh nắng rực rỡ tinh nghịch chạy nhảy luồn lách qua những kẽ lá chiếu vào khuôn mặt của cô. Nhìn như một nàng thơ bước ra từ xứ sở cổ tích mơ mộng. Khiến cho chàng hoàng tử phải ngày đêm thao thức nhớ nhung.
Bờ môi căng mọng, mềm mại và đầy đặn khiến bao chàng trai cũng muốn tiến lại gần và cắn lấy một miếng để cảm nhận được sự ngọt ngào đó. Cô nhẹ nhàng mở đôi mắt xinh đẹp của mình ra, lông mi cong dài diễm lệ hạ xuống.
Cô đưa đôi tay cầm lấy một chiếc lá gần như sắp lìa cành rồi bứt ra. Khe khẽ xoay nhẹ chiếc lá vàng cuối thu như đang mang trong mình mộng tưởng.
Lam Thiên nhìn vào chiếc lá rồi hỏi Lai Tử:
- Tình yêu là một thứ gì đó nó rất khó để tả phải không?
Cậu nghe vậy cũng phì cười đáp:
- Đúng vậy! Nhưng mà tao biết cảm giác yêu một ai đó là như thế nào.
Có nghe vậy nghiêng đầu khó hiểu:
- Mày đang thích một ai đó sao?
Không biết vì sao khi cô hỏi ra câu này, cảm giác bản thân mình có chút gì đó trống rỗng. Có loại cảm giác mặt trước nay cô chưa từng có. Nó rất kì lạ!
Cảm giác như một thứ quan trọng của mình sắp mất đi, sắp bị cướp mất. Nó khiến cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-vu-cua-dia-nguc/2877100/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.