Nghe thấy Lai Tử bắt bẻ mình, cô dở khóc dở cười không biết nói sao. Vì nó là sự thật mà.
Lai Tử thấy cô câm nín, cậu bật cười thành tiếng:
- Haha, sao? Nói trúng tim đen nên không nói được câu nào chứ gì?
Lam Thiên phồng má hờn dỗi cậu:
- Tao chỉ đơn thuần là tò mò yết hầu của con trai thôi.
Lai Tử hạ thấp hàng mi xuống, môi mấp máy mỉm cười như đang suy tính điều gì đó. Cậu ghé sát vào tai Lam Thiên nói nhỏ:
- Nếu mày tò mò về yết hầu của con trai á, thì tao sẽ cho phép mày sờ. Nhưng hãy nhớ rằng, mày chỉ được phép sờ yết hầu của tao. Tốt nhất là mày đừng nên động vào yết hầu của ai khác ngoài tao.
Lai Tử càng nói thì âm điệu càng rơi xuống vùng cực băng khiến cho người ta cũng phải rùng mình sợ hãi. Từng câu, từng từ được cậu nhấn mạnh, khiến cho ai nghe qua một lần thôi cũng đủ nhớ cả đời. Ánh mắt cậu khi nói ra câu nói đó thì toả ra một lượng sát khí đáng sợ. Nụ cười thì tà mị khiến người ta phải khún nún lại mình.
Lam Thiên lúc này cảm nhận được câu nói mang sự lạnh băng của kỉ nguyên tuyết đó cũng cảm thấy lạnh lẽo đáng sợ. Nhưng mà hơi thở ấm áp của cậu cứ phả vào tai cô, làm cho tai cô đỏ lên vì ngại ngùng. Bây giờ cảm xúc trong cô bấp bênh đến lạ.
Nhưng dù vậy, cô vẫn dùng khuôn mặt vô tội, hồn nhiên không biết gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-vu-cua-dia-nguc/2877093/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.