Hắn đứng trên một cái cây cao và to. Đằng sau lưng hắn là vầng trăng khuyết với thứ ánh sáng dịu dàng. Choàng lên mình lớp áo màu đen. Hắn trở nên bí ẩn và khiến cho người ta phải run rẩy khi đối diện với hắn.
Lam Thiên nhìn hắn, khẽ nhíu mày lại. Cô lạnh giọng hỏi:
- Ngươi là ai?
Từ đầu cho đến cuối, họ không hề biết kẻ đứng sau là người như thế nào.
Nhưng nhìn xem, phân nửa người trong đoàn đang bị thương nặng đến bất tỉnh nhân sự. Điều này khẳng định hắn là một kẻ cổ quái và đáng gờm.
Tất cả mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ đan xen với tức giận. Còn Lam Thiên và Lai Tử thì bắt đầu nghi ngờ một số việc với nhiệm vụ.
Thầy hiệu trưởng đửng ra phía trước, hướng mắt lên nhìn hắn. Ánh mắt ông nghiêm nghị, thần thái ngút trời, ông trầm giọng nói:
- Chàng trai trẻ! Chúng ta không thù không oán! Hà cớ gì lại ra tay động thủ? Hơn nữa còn khiến người của ta bị thương nặng như vậy?
Thầy Thập Bát giọng đôi chút khàn khàn cất lên:
- Phải chăng có gì hiểu lầm? Hay là do cậu với chúng tôi có hiềm khích gì không đáng có? Nhưng nếu như chỉ là thú vui của cậu, tôi mong nhận được một lời xin lỗi và một lời giải thích chính đáng.
Hai người thầy vừa nói vừa nhìn hắn. Nhưng hắn vẫn chẳng hề có động tĩnh gì. Tên đó vẫn đứng trên cây và nhìn họ nhưng chẳng nói lời gì.
Cô Trúc Kì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-vu-cua-dia-nguc/2877072/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.