Bước ra ngoài cửa, cả hai dừng bước lại và quay đầu nhìn Trung Nhật. Cậu nhóc nhướng mày lên và hoài nghi hỏi họ:
- Hai người có ý đồ gì khi đến đây?
Lam Thiên và Lai Tử mỉm cười một cách đầy ẩn ý. Cả hai chả mấy kinh ngạc như kiểu coi đây là chuyện bình thường và sẽ xảy ra vậy. Hoặc chính xác hơn, người nghe lén cuộc trò chuyện không ai khác là cậu bé này.
Nghe thấy câu hỏi đầy hoài nghi đó, cô không vội trả lời ngay mà hỏi vặn lại:
- Vì sao em lại nghĩ bọn này đến đây là có ý đồ?
Cậu nhóc nhíu mày lại rồi cười khẩy đầy sự giễu cợt:
- Hai người không yên không rằng đến đây đã là một điểm khả nghi ngay từ đầu. Nếu hai người định tẩy trắng bằng câu biết rằng một người bạn cùng trường đến đây nên ghé qua. Điều này chả có nghĩa lí gì khi hai người vốn chả quen biết gì tụi này. Hơn nữa nếu muốn làm quen thì tại sao không nói chuyện tìm hiểu nhau mà chỉ thờ ơ?
Lai Tử nhướng mày lên như đang vui vẻ cho điều gì đó, cậu cất tiếng hỏi:
- Chỉ vậy thôi sao?
Trung Nhật nhún vai lên rồi nói tiếp:
- Hai người trong cuộc nói chuyện với bố mẹ tôi bị lừa một cách trắng trợn. Rõ ràng những lời nói đó là bịa đặt, nhưng hai người lại tin vô điều kiện.
Lam Thiên mỉm cười:
- Thì sao chứ?
Cậu bé nhanh chóng trả lời:
- Các người nghĩ tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-vu-cua-dia-nguc/2877022/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.