Khác với sự dịu dàng trầm ổn từ trước tới nay, động tác mở rộng của Bạch Thuấn mang theo một chút vội vàng nóng nảy đến mức có chút lỗ mãng.
Ngón tay hắn tìm được cái miệng nhỏ chưa bao giờ bị tiến vào kia, không chút do dự chui vào. Khúc Trì bị dị vật lạ lẫm này kích thích giật nảy người, hắn cường ngạnh đè cậu xuống, đút ngón tay vào càng sâu bên trong hơn.
Một ngón, hai ngón, Khúc Trì bắt đầu cảm thấy có chút đau, da đầu tê dại, từ gối đầu phát ra từng tiếng rên rỉ thưa thớt, hỗn loạn.
Bạch Thuấn nhận ra cậu khó chịu liền hôn lên tai cậu, giọng khàn khàn nói với cậu: "Chịu đựng một chút...."
Khúc Trì vẫn đang nhịn, nhưng mà cậu không nhịn được, cảm giác chỗ đó bị tiến vào rất kỳ quái, cậu không tự chủ lắc lắc mông, nước mắt chảy ra thấm ướt gối đầu.
Cậu gọi: "Anh ơi."
Lại vừa nhỏ giọng nói, "Đau....". Nhưng Bạch Thuấn vẫn không dừng lại, ngón tay vẫn tiếp tục mở rộngnơi đó, dịch bôi trơn vì động tác nhỏ này mà bị ép ra ngoài, phát ra tiếng xì xì.
Thời điểm đứa nhỏ thường xuyên được nuông chiều bị ngó lơ thì sẽ luôn cảm thấy tủi thân, nhưng Khúc Trì lại tự an ủi bản thân, dù sao cậu cũng đã đồng ý với anh việc tiến thêm bước nữa, bây giờ cậu không có lý do gì để thấy uất ức.
Cuối cùng cậu vẫn cố hết sức nhịn xuống, nhận lấy cảm giác quái dị khi bị mở rộng.
Bỗng nhiên, ngón tay linh hoạt kia dường như đã chạm trúng được chốt mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-thuy/1065788/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.