Bạch Thuấn có chút hối hận, vừa rồi hắn không nên lui về sau, vậy nên mới bỏ lỡ việc ngoài ý muốn có thể giúp tiến thêm một bước kia.
Nhưng khi Khúc Trì nói ra lời kia, sự hối hận của Bạch Thuấn lại trở nên không còn quan trọng nữa. Hắn đang đứng ở trên bậc thềm, Khúc Trì lại đứng trên chiếc thảm đỏ trải dài trước mặt hắn.
Hắn nhìn Khúc Trì, nhìn con người ngây ngô khờ khạo tự đưa mình vào miệng hổ này, trong lòng nhất thời có chút dở khóc dở cười. Cơ hội đến quá dễ dàng sẽ khiến người ta cảm thấy đây là một cái bẫy, dù rằng hắn biết rõ Khúc Trì không có ý kia.
Hắn không phản ứng lại ngay, mắt dò xét trên người Khúc Trì. Khúc Trì vì vậy mà cảm thấy khẩn trương, cứ như muốn chứng minh mình có tư cách để được anh dạy, một tay cậu vẫn túm lấy tay áo của Bạch Thuấn, tay kia thì giơ lên vuốt phần tóc bên tai ra sau làm mình trông có vẻ gọn gàng hơn.
Bạch Thuấn vẫn dụ dỗ thêm một chút: "Sự trưởng thành là sự tích lũy từ cuộc sống mà ra, không phải do người khác dạy em là có thể làm được. Hơn nữa, anh bận rộn nhiều việc, chỉ sợ không có nhiều thời gian như vậy để giúp em."
Khúc Trì "A" một tiếng, có chút mất mát cúi đầu.
Như là không nỡ nhìn bộ dáng thất vọng của cậu, Bạch Thuấn thở dài cầm tay cậu: "Vậy thì anh sẽ dạy em đơn giản một chút, có được không?"
Khúc Trì lại dấy lên hi vọng, đôi mắt sáng lên, vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-thuy/1065777/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.