Gân xanh hai bên Thái Dương của Thương Chiết Sương giật giật từng đường.
Nếu bình thường, nàng còn có thể vận khinh công để chạy, bây giờ ở trong ác mộng, dù nàng có ba đầu sáu tay, Tiêu Lâm Xuân có thể tìm thấy nàng dễ như trở bàn tay.
Thế nên nàng đành phất tay áo, dứt khoát ngồi xuống, bất quá nhẫn nại, cùng lắm ngủ tiếp một giấc trong mơ.
Tiêu Lâm Xuân thấy Thương Chiết Sương tình nguyện ngồi yên cũng không muốn nói với nàng vài câu, nổi trận lôi đình, vừa định tiếp tục la khóc om sòm, thì thấy một sợi dây tơ hồng loáng thoáng dưới vạt áo đỏ chói.
Da của Thương Chiết Sương rất trắng, tựa hồ đã lâu không ra nắng, cổ tay trắng như bạch ngọc có sợi tơ đỏ quấn quanh, cực kỳ dễ nhận thấy.
Tiêu Lâm Xuân bỏ tâm tư khóc lóc, thừa dịp Thương Chiết Sương không chú ý, xích đến gần cổ tay của nàng.
Một dòng linh lực bao trùm chút âm khí nồng đậm, thấm đẫm trên chóp mũi nàng.
Dù xem như nàng là quỷ chấp niệm, nhưng thể chất cực âm, mùi hương này quả thực khiến nàng cảm thấy tựa như trên sa mạc tìm thấy nước, hận không thể dính trên cổ tay của Thương Chiết Sương.
Thương Chiết Sương chỉ cảm thấy cổ tay mát lạnh, rồi thấy thần sắc đầy thỏa mãn của Tiêu Lâm Xuân, không chút do dự thu cổ tay vào vạt áo.
Tiêu Lâm Xuân vừa rồi còn cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, trong phút chốc nhớ được chút chuyện xưa tựa như một hình ảnh mờ nhạt, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-suong/2502737/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.