Thương Chiết Sương dùng sức vô thức ngoặt lại tay, người kia kêu đau một tiếng, rất nhanh buông nàng ra.
Nàng chăm chú nhìn, hầu bàn buổi sáng dẫn đường bọn họ giờ đây đang đần độn đứng trước mặt nàng, vẻ mặt hơi sợ sệt, tất nhiên không nghĩ tới phản ứng Thương Chiết Sương có thể lớn như thế.
Thương Chiết Sương lạnh lùng gạt những giọt nước lưu lại trên tay, nhíu mày đầy căm ghét.
Dù trước mặt người khác nàng có biểu hiện vô tư, nhưng cực kỳ chán ghét người khác chạm vào nàng.
"Thương cô nương..." Hầu bàn kia thoáng nhìn thần sắc không vui của Thương Chiết Sương, càng thêm bất an bứt rứt, dù sao đây cũng là cô nương đầu tiên công tử mang về.
__ dù trước khi đi hắn cũng không nhắc qua nàng.
Hắn cho là công tử hay quên, quên mất chuyện Thương Chiết Sương còn ở Phong Lộ Lâu.
"Nếu ngài giơ tay lên sẽ làm đổ bình hoa trên bàn... Bình hoa vỡ chỉ là việc nhỏ, làm ngài bị thương thì không tốt." Hắn luống cuống giải thích.
Hắn canh giữ Thương Chiết Sương hơn một canh giờ, sợ nàng sau khi tỉnh lại không ra được Phong Lộ Lâu.
Vì hơi nhàm chán nên lúc trông coi Thương Chiết Sương rảnh rỗi, đi lau chùi những thứ đã đóng bụi nên trên tay dính vài giọt nước.
Thương Chiết Sương đè mi tâm, liếc qua ánh trăng sáng ngoài cửa, thay thành vẻ ngoài ôn hòa: "Hiện tại là giờ gì?"
"Ước chừng nửa canh giờ nữa sẽ qua giờ Sửu"
Thương Chiết Sương vuốt thẳng vạt áo bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-suong/2502736/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.