Dù Tư Kính rời khỏi phủ nhưng trong phủ hết thảy vẫn như cũ.
Tựa như, có người này hay không, đều là chuyện vặt vãnh.
Tất cả mọi người đều biểu hiện hờ hững, khiến Thương Chiết Sương cảm thấy Tư phủ này giống như Tư Kính, sẽ không bao giờ tức giận.
Tư Kính rời đi không ảnh hưởng tới Tư phủ, tất nhiên càng không ảnh hưởng tới nàng.
Nàng vẫn như thường ngày, ngồi trên nóc nhà.
Qua buổi trưa đầu thu, mặt trời không quá gắt, lại thêm một tầng mây che chắn và gió thu lạnh lẽo, khiến Thương Chiết Sương đang mặc một tầng váy đỏ mỏng ngồi trên mái hiên không nóng không lạnh, rất hợp với tâm ý của nàng.
Nhưng chưa ngồi đến một chốc, tầng mây che nắng mùa thu lại bị gió không biết từ đâu thổi tản đi.
Váy của Thương Chiết Sương nhanh chóng được nắng mùa thu rọi đến ấm áp dễ chịu.
Nàng hơi mệt mỏi, lấy tay che mặt muốn chuyển sang nơi khác tránh nắng.
Lúc đang do dự, nàng nghe thấy một thanh âm nhu hòa trầm ổn theo gió thu đưa đến bên tai.
"Thương cô nương, nếu không có việc, có thể nói chuyện cùng ta không?"
Nàng cụp mắt nhìn xuống, Chu Tuyết đang đứng trên hành lang cách nàng không xa.
Ánh nắng rơi trên thân hình đơn bạc của nàng ta, khiến cái bóng tinh tế đổ dài đến cây cột trên hành lang. Mà khuôn mặt kia của nàng ta trắng đến trong suốt, phảng phất chỉ cần một lắc mình, nàng sẽ tiêu tán trong nắng nhạt.
Thương Chiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-suong/2502688/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.