Đây là lần thứ hai Thương Chiết Sương nhìn thấy Bạc Ngạn.
Hắn vẫn như lúc mới gặp, dáng người thẳng tắp như cây tùng, toàn thân lộ ra một khí tức lưu loát dứt khoát nhưng lại mỏng như tầng mây.
Cảm giác được sự tồn tại của Bạc Ngạn cực kỳ thấp.
Cả người luôn mặc y phục đen, lúc ban ngày rất dễ nhận ra, nhưng hắn luôn không nói một lời, đứng yên bên cạnh Chu Tuyết, dường như chỉ cần Chu Tuyết không cử động hoặc không nói chuyện với hắn, hắn sẽ mất đi linh hồn, thần sắc ngưng trệ.
Nhưng Thương Chiết Sương không đặt sự chú ý lên người Bạc Ngạn, mà đưa mắt về phía Chu Tuyết.
Chu Tuyết thay chiếc váy màu xanh thường mặc thành y phục màu đen, theo quy củ buộc tóc lên.
Trong chớp mắt này, Thương Chiết Sương mới nhìn thấy một phần chân thật nhất trong cuộc sống trên người cô gái này.
Sau khi Chu Tuyết thay y phục, giấu đi vẻ dịu dàng ngày thường sau màn đêm, tựa như một mảng mây đen trong ngày đông giá rét, mang theo cả bão tuyết, nhưng trong nháy mắt sẽ tiêu tan.
Lần này Thương Chiết Sương không có ý định nhúng tay vào việc của Chu Tuyết, dù sao đây là chuyện thuộc Tụ Huỳnh Lâu, nàng vốn không muốn liên lụy vào ân oán thị phi, huống hồ ân oán này không hề quan hệ với nàng.
Nếu như Chu Tuyết địch không lại, e là nàng chỉ có thể bảo toàn mạng sống cho nàng ta thôi.
Hôm nay thời tiết không mấy tốt, mây đen trầm thấp ngay chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-suong/2502685/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.