__Nếu có sắc tối, bao trùm dưới lớp mặt nạ.
***
Sáng sớm tháng chạp, gió lạnh thổi qua.
Mạc đại phu luôn dậy sớm, trước giờ Thìn đã đứng trước cửa phòng Thương Chiết Sương.
Hắn không đoán được Tư Kính đang đợi ở đó.
Hắn khoác một áo choàng màu xanh thẫm, đứng cạnh cửa như một gốc cây mảnh khảnh, thẳng tắp mà tuấn mỹ, không phải là tư thái xa cách, ý vị như viên ngọc dưới làn nước.
"Tư công tử." Hắn bước nhanh tới, hành lễ với Tư Kính, chần chừ mới hỏi, "Hiện tại Thương cô nương như thế nào rồi?"
"Đêm qua đã uống thuốc, hiện giờ còn ngủ." Tư Kính cười dịu dàng, đẩy mở một khe cửa, ra hiệu Mạc đại phu đến gần.
Mạc đại phu tiến vào phòng Thương Chiết Sương, mới giật mình đúng là trong phòng này không có mùi thuốc, huân hương vừa mới đổi bay ra như làn khói mỏng, thanh nhã mộc mạc.
"Tư công tử đã một đêm không ngủ sao?"
Tư Kính gật đầu, đặt ngón trỏ lên môi.
Mạc đại phu hiểu ý tứ của hắn, không nói thêm, chỉ lấy hòm thuốc ra đặt lên bàn.
Thương Chiết Sương vẫn còn đang ngủ say, sắc đỏ trên mặt đã giảm bớt, hiện ra bộ dáng trắng trẻo như lúc trước.
Tư Kính đến bên cạnh giường của nàng, nhẹ giọng gọi: "Chiết Sương."
Mí mắt của nữ tử trên giường giật giật, nhưng vẫn còn mơ ngủ, không muốn tỉnh lại.
"Chiết Sương." Tư Kính lại gọi.
Hắn rất kiên nhẫn, âm lượng cũng vừa phải, có thể gọi tỉnh nhưng không quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-suong/2502632/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.