Ánh nến lờ mờ trong phòng phác họa hình bóng của Thương Chiết Sương và Tư Kính trên mặt tường.
Dù nhà của Vân Nương rất nhỏ, nhưng vật trang trí bên trong đều có giá trị liên thành, kết hợp với dung nhan mỹ lệ vừa rồi Thương Chiết Sương thoáng nhìn qua, nói bà ta không làm việc trái lương tâm, có quỷ mới tin đấy.
Thương Chiết Sương khẽ chạm vào chiếc lược làm bằng gỗ đào trên bàn gương, cầm lên ước lượng nói: "Vân Nương này thật đúng là phí của trời, gỗ đào tốt như vậy lại đem đi làm lược."
Tư Kính liếc mắt nhìn chiếc lược trong tay nàng, sau đó đảo mắt nhìn sáp nến đỏ, nói khẽ: "Lược gỗ đào này không thể nói được điều gì."
Hắn cầm cây nến lên, lấy một ít sáp nến đặt lên đầu ngón tay, ngửi một chút: "Nến nhân ngư. Vân Nương đúng thật là có ý tứ, phòng trống không dùng tới lại đặt thứ đắt đỏ như vậy."
"Cho dù trước kia Ninh phủ có phú giáp một phương, nhưng cuối cùng thua trắng, Vân Nương thân là nhũ mẫu của Ninh Triều Mộ, lấy nhiều tiền như thế ở đâu ra?" Thương Chiết Sương ngồi trước gương, nhìn bản thân phản chiếc trên gương đồng, thấy được sự mỉa mai chực chờ bên môi.
Nàng ghét Vân Nương, tựa hồ không chỉ bắt nguồn từ sự lỗ mãng của bà ta.
__Còn đến từ Ninh Triều Mộ.
Đây là địch ý trời sinh từ trong xương tủy.
Nàng đưa lưng về phía Tư Kính, tất nhiên hắn không thể thấy thần sắc của nàng, chỉ cười nhạt: "Sắp nửa đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-suong/2502626/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.