Sau khi ra khỏi Thanh Nguyên, Thương Chiết Sương mới thả chậm bước chân, hỏi Tư Kính: "Ngươi chỉ khiến Nguyên Chân đuổi Nguyên Hư ra khỏi Thanh Nguyên, vậy là đã nghĩ ra biện pháp đối phó hắn ta rồi sao?"
Tư Kính bên cạnh nhìn nàng, cười nhạt nói: "Lúc Nguyên Hư chật vật nhất cũng chỉ có Thanh Nguyên xem như có thể thu nhận hắn, nếu hắn thành chuột chạy qua đường, người người kêu đánh nhưng không có chỗ để đi, sẽ có ý tứ khác."
"Điều ngươi nghĩ còn chưa phải là chính chuyện để xử lý! Nguyên Hư cùng Vân Nương, hẳn là còn kế khác rồi?"
"Như Chiết Sương nói, hai kẻ này vốn không phải thứ gì tốt, thì làm gì có chuyện tốt cho bọn họ chứ."
"Ngươi tin ta đấy."
Thương Chiết Sương nhíu mày, trong mắt dâng lên ý cười.
Sự sảng khoát đột nhiên tới từ đáy lòng, khiến nàng bất giác cong khóe môi, tâm tình tốt đẹp, lúc xuống núi bước chân cũng nhẹ đi rất nhiều.
***
Thời điểm bọn họ về nhà Vân Nương, sắc trời đã tối.
Bên ngoài cửa nhà của Vân Nương đã thay khóa mới, hiển nhiên có ý là dù có thế nào cũng muốn nhốt bọn họ ở ngoài.
Thương Chiết Sương khinh miệt nắm cổ tay Tư Kính, dắt hắn nhảy vào nội viện.
Nội viện yên tĩnh, mùi máu tươi sáng sớm tựa như bị không khí lạnh đông lại, vẫn thoang thoảng trong hư không.
Thương Chiết Sương nhíu mày, đi tuần tra bốn phía, không nhìn thấy Nguyên Hư cùng Vân Nương.
Nàng liếc nhìn Tư Kính, đã thấy hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-suong/2502619/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.