Lạc Hành Vân bị kéo lên ghế sau.
Trời đổ mưa, trên người cậu chỉ khoác duy nhất chiếc áo của bệnh viện, rất lạnh.
Rời khỏi bệnh viện, cảm giác khó chịu và choáng váng do kỳ phát tình mang đến ngày càng tăng lên.
Lòng bàn chân vì bị kéo lê nên xuất hiện nhiều vết trầy xước, cậu bị thô bạo đẩy vào một chiếc ghế ọp ẹp cũ nát, dây thừng siết chặt da thịt.
“Tỉnh tỉnh.” Gã đàn ông tát cậu một bạt tai thật mạnh: “Không được phép bất tỉnh.”
Đau đớn giúp Lạc Hành Vân tìm về chút lý trí nhỏ nhoi, cậu từ từ mở mắt. Trước mặt hiện lên dáng vẻ của một người đàn ông cao lớn, đôi mắt hạnh nhân dịu dàng, con ngươi rất nhạt, sáng trong như hổ phách.
Ông ta rất giống cậu.
“Tôi sắp phân hoá…” Lạc Hành Vân cảm thấy trên mặt lành lạnh, không biết là do nước mắt hay do mưa: “Đau quá.”
Uông Huyền kiên nhẫn ngồi xuống, đeo một đôi găng tay da, vén tóc mái của cậu ra: “Ba đang tìm mẹ, con có biết mẹ đang ở đâu không?”
Lạc Hành Vân lắc đầu.
Cậu không biết.
Có biết cũng không nói.
“Các con đều đổi tên, đổi cả địa chỉ, ba không tìm được các con.” Một cơn đau truyền tới từ chân tóc, cha đang nắm tóc cậu, ép cậu ngẩng đầu lên: “Đều do con, dấu hiệu của mẹ đã bị xóa sạch. Làm sai thì phải sửa, mau giúp ba tìm mẹ về đi.”
Lạc Hành Vân há miệng thở dốc: “Mẹ sẽ không về.”
“Con trai đã nghe qua định luật Sứ giả chưa?” Ông ta tiến gần lại, nắm đầu cậu, để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-phai-pheromone-cua-em/471382/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.