Giang Nhất Huân giật mình vì bị đèn chiếu vào: “Đm! Con mẹ nó, mày chiếu đi đâu vậy?!”
Tay Bùi Diễn khẽ động, cầm chắc đèn pin, lướt qua mắt đám người kia, làm bọn họ kích động chửi bới ồn ào.
“Xin lỗi, tay trơn.” Nhớ thật kỹ những gương mặt này, Bùi Diễn từ từ thu tay lại: “Trường số 13 à?”
“Biết rồi thì mày mau…” Giang Nhất Huân định nói “cút ngay”, nhưng khi bắt gặp đôi mắt sáng ngời giữa ánh đèn ảm đạm, hắn ta lập tức sửng sốt.
Nam sinh trước mắt có dáng người cao gầy, bề ngoài cực kỳ anh tuấn, phong thái của một người đàn ông trưởng thành đã dần lộ rõ sau dáng vẻ ngây ngô.
Buổi tối mười một giờ, nam sinh kia vẫn mặc quân phục cẩn thận, nút áo được cài chỉn chu tới cổ, dây lưng được đeo một cách gọn gàng, không tìm ra bất kỳ lỗi sai nào, lịch sự lại nhã nhặn.
Gương mặt nam sinh không có biểu cảm gì, mắt phượng khẽ rũ xuống, như hoàn toàn thờ ơ, không để tâm tới bất cứ thứ gì trên đời.
Làn da hắn trắng nõn, đường nét trên gương mặt vừa sắc vừa sâu, đôi mắt khép hờ mang tới cảm giác lười biếng như trong bức vẽ “Hải đường xuân thụy(*)”, vài sợi tóc mềm mại lưa thưa trên trán nhấn nhá thêm, khiến nam sinh trước mặt mang vẻ đẹp tươi mới như các ngôi sao thường được thổi phồng trên màn ảnh.
(*) Hải đường xuân thụy là tranh của Đường Bá Hổ, thật ra đây không phải tranh vẽ bông hoa hải đường hay gì cả mà vẽ một người phụ nữ đang nằm ngủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-phai-pheromone-cua-em/471327/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.