Tôi ngồi đờ đẫn như con rối bên bàn không biết bao lâu thì thanh niên mặt đen bê bát thuốc đi vào bón cho Đinh Nhị, xong xuôi mới ngó quanh quất hỏi:
“Cô nương, Ngô lão đâu rồi?”.
Tôi xua xua tay.
“Không biết”.
Anh ta gật gật đầu rồi bước đến, gãi ót có vẻ “thẹn thùng”.
“Cảm ơn cô nương, nếu không nhờ có cô, Đinh Nhị đã không được cứu rồi”.
“Ồ, không giận nữa à?”.
“Đều do ta lúc đó bụng dạ chỉ biết lo lắng nên thất lễ, đắc tội với cô nương. Cô nương xin chớ trách. Nếu, nếu… cô nương không ghét bỏ, ta mời cô bữa cơm được… được không?”.
“Ngươi có bạc chứ?”.
“A? Có, có. Tuy không giàu sang phú quý gì, nhưng ta bình thường chẳng mấy khi tiêu xài nên có dành dụm được ít ngân lượng. Cô nương muốn ăn món gì cũng đều được cả”.
Tôi vỗ bàn đứng dậy, lôi anh ta đi ra ngoài.
“Ngươi tên là gì?”.
“Triệu Giản Tử. Mọi người đều gọi ta là Tiểu Hắc, vì da mặt ta từ nhỏ đã đen hơn người khác”.
Tiểu Hắc? Tên này giống như đã nghe ở đâu rồi thì phải, cứ có cảm giác quen tai.
“Triệu Tiểu Hắc, ta hiện tại không đói bụng. Dẫn ta đến tiệm bán y phục gần nhất đi”.
“Được, được, không thành vấn đề”.
Triệu Tiểu Hắc vui vẻ đáp ứng.
Bộ y phục mới khiến tôi vô cùng hài lòng. Y phục sạch sẽ, chất vải mềm mịn không hề thô ráp tốn mất của Triệu Tiểu Hắc hai lượng bạc, mà quan trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-vuong-phi-hai-mat/2124128/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.