Hậu quả của việc bỏ trốn là bị bỏ đói hai ngày. Những người này quả là lòng dạ hẹp hòi, ngay cả ngụm nước cũng không thèm đem cho người ta nữa.
Buổi sáng ngày thứ ba, cuối cùng cũng có người mang cơm nước. Đến khi ăn xong, nhìn tốp người tới áp giải, tôi mới nhận ra bát cơm vừa cho vào bụng là bữa cơm cuối cùng của tử tù trước khi bị lôi đi hành quyết. Cứ ngỡ sẽ bị dẫn ra pháp trường rồi bị chặt đầu thị chúng, song lại lại bị ném vào... đấu trường? Tôi đờ đẫn nhìn mình được cởi trói, ném cho thanh đao cùn rồi bị quẳng ra giữa bãi đất trống. Xung quanh được vây bọc kín kẽ bằng đống đá chất thành vòng tròn cao lên quá đầu, hoàn toàn không có khả năng trèo ra. Bên ngoài có một đài quan sát rất cao. Ngửa cổ nhìn lên quả nhiên trông thấy vạt áo trắng của Thành chủ huynh đệ và tấm áo xám vải thô của thiếu niên tùy tùng. Đứng hầu hai bên chàng ta còn lố nhố bảy, tám vị bạch y nữ tử.
Lại đem tôi ra làm thú tiêu khiển cơ đấy! Trông chàng ta diện mạo tuấn tú, nho nhã vậy mà không ngờ lại có cái sở thích biến thái nhường này. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Giơ thanh đao ngắn ngủn đen sì lên ngang tầm mắt, nhìn thế nào cũng thấy đây là một thanh đao làm mất mặt dòng họ nhà đao. Cùn tới mức này thì có thể gây thương tích được cho ai? Tôi bĩu môi, ngồi chồm hổm, dùng đoản đao xới đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-vuong-phi-hai-mat/2124127/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.