Hai người bọn tôi ngược đường trở về Vương phủ, đi ngang qua quầy hàng trang sức lúc trước, bắt gặp ánh mắt hừng hực như lửa của hai bà cô luống tuổi, tôi cụp mắt cúi đầu tảng lờ đi. Vô tình nhìn xuống mới phát hiện cánh tay Tề Nhan đang run lẩy bẩy. Tôi kinh ngạc gọi:
“Này!“.
Tề Nhan xoay đầu, mỉm cười như chẳng có chuyện gì.
“Sao thế, Vân đệ?“.
Anh ta vẫn còn sức để diễn trò với tôi nữa cơ đấy! Không muốn mất thời gian truy vấn, tôi mau mắn cầm bàn tay phải của Tề Nhan lên xem. Giữa hổ khẩu là một vết nứt, rách toác còn đang rỉ máu. Vì anh ta nắm chặt lòng bàn tay cố ý giấu đi tình trạng thương tích nên dọc đường không lưu lại vết máu. Nếu không phải vô tình nhìn xuống, tôi đã chẳng hay biết gì cả. Tôi chộp tay kia của Tề Nhan, kéo anh ta đi như chạy trở về phủ. Tránh đụng mặt người khác, tôi cẩn thận đẩy anh ta vào phòng mình, nhanh chóng đi lấy vải sạch và thuốc trị thương. Bôi thuốc, băng bó xong tôi mới tức giận mắng:
“Bị thương cũng không nói, bộ anh là con nít đấy hả?“.
“Liễm nhi lo lắng cho ta, ta rất vui“.
Tôi lừ mắt.
“Đừng có mà đánh trống lãng. Ta biết kẻ kia không đơn giản, nhưng anh cũng không phải hạng tầm thường. Hắn thực sự khó đối phó vậy à?“.
“Có lẽ vậy“.
Cái kiểu trả lời gì thế này!? Tôi bực mình, bực với mình vì đã khiến anh ta bị thương. Xưa nay tôi rất ghét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-vuong-phi-hai-mat/2124118/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.