Mặt Trời chậm chạp nhô đầu từ sau những đám mây phía đông. Tôi ngó xuống dưới đất, dưới chân lăn lóc mười mấy vò rượu rỗng. Chậc, hình như uống hơi quá chén mất rồi. Cũng tại Tề Nhan nói năng lung tung khiến đầu óc tôi rối tinh lên, lồng ngực như có kiến bò, ngứa ngáy đến khó chịu.
Đang định đứng dậy trở về phòng, vừa ngẩng đầu liền trông thấy một cái bóng màu đỏ loạng choạng tiến về phía mình. Tôi nhìn Tiểu Ánh một thân y phục thấm đẫm máu tươi mà sợ điếng người.
"Tiểu Ánh, sao lại bị thương thế này? Kẻ nào ra tay với muội?".
Tôi đỡ muội ấy, cả người run lên vì cơn giận.
"Vương gia...".
Tôi ngỡ mình nghe lầm.
"Sao kia? Tề Nhan ra tay với muội?".
Tiểu Ánh siết chặt ống tay áo của tôi, lắc đầu khó nhọc nói:
"Không phải... Có cao thủ lẻn vào Vương phủ. Muội thấy tỷ cả đêm không về, nghĩ tỷ ở chỗ vương gia nên muốn đến trêu tỷ một phen. Không ngờ vừa đến đã gặp kẻ địch. Vương gia mở đường máu cho muội thoát thân... Tỷ mau đi xem ngài ấy...".
"Không được. Muội mất máu nhiều quá, ta đưa muội đi trị thương trước đã...".
"Muội không sao. Tính mạng vương gia quan trọng hơn, chỉ có tỷ mới cứu được ngài ấy!".
Tôi cắn mạnh môi dưới làm mình tỉnh táo, đỡ Tiểu Ánh ngồi dựa vào cột đình, căn dặn:
"Vậy muội chịu khó đợi ta một lát, tỷ tỷ rất nhanh sẽ trở lại".
"Tỷ mau đi! Không nhanh lên sẽ không kịp mất...".
Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-vuong-phi-hai-mat/2124115/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.