Mười lăm năm vềtrước, tôi mười lăm tuổi, Tiểu Ánh tròn mười tuổi. Tôi vẫn nhớ như inngày hôm đó. Ngày đầu tiên của tháng mười hai.
Tôi dắt tay TiểuÁnh, đầu ngón chân giống như không còn cảm giác gì nữa, máy móc bước đi. Lúc ra khỏi giường đã thả chân trái hay chân phải chạm đất trước nhỉ?Sao mà xui thế…
Trước mặt hai đứa, bão tuyết vẫn không có dấuhiệu sẽ ngừng lại. Tôi quay đầu sang bên phải, xoay cái cổ tê cứng vìlạnh cúi xuống nhìn Tiểu Ánh. Con bé đang úp tay phải lên mặt, bên dướituyết đã ngập qua hai đầu gối.
“Em làm gì vậy?”.
Tiểu Ánh xoay cổ một cách chậm rãi y hệt con rối gỗ, chớp mắt một cái.
“Nếu không che lại, em sợ mũi mình sẽ rụng mất”.
Ánh mắt con bé cực kỳ nghiêm túc. Tôi nén cười, đáp lại bằng giọng điệu chắc chắn:
“Dùng tay để che thì năm ngón tay của em sẽ rụng thay cho mũi. Từng đốt, từng đốt một…”.
“Á… á…!”. Con bé hét lên.
Tôi không trêu nữa, phủi xuống lớp tuyết trên đầu con bé. Vì mục tiêu là kẻ có tính đa nghi nên cấp trên muốn bọn tôi giả làm hai đứa trẻ mồ côi đi lạc trong rừng. Vợ của ông ta rất thích con nít nhưng hai vợ chồng bọnhọ lại không có con cái. Hại bọn tôi ăn mặc phong phanh lê lết trong cơn bão tuyết. Lúc này giá mà được ăn món cà ri nóng hổi thì hạnh phúc phải biết…
“Không lạnh đến mức ấy đâu. Em cố chịu một chút, chúng ta sắp đến rồi”.
Nếu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-vuong-phi-hai-mat/2124112/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.