Tôi đẩy xe lăn, cùngTề Nhan đến đại sảnh trong Vương phủ. Trên ghế chủ vị, một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo chùng gấm, chân đi hài bạc, thắt lưng đeo ngọc bội.Thân hình cao ráo, trên người tỏa ra hơi thở của bậc đế vương. Tề Nhanchỉ phải cúi đầu vì chân không tiện, tôi lại phải quỳ. Tôi trong bụngthầm chữi Tề Quán là đồ chết giẫm, ngoài mặt vẫn cung kính hành lễ:
“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng”.
Tề Quán giọng bình thản:
“Bình thân”.
Tôi đứng dậy. Tề Quán nhìn tôi đánh giá, tôi thản nhiên mỉm cười nhìn lại.Ánh mắt vị hoàng đế trẻ tuổi thoáng qua nét kinh ngạc, có lẽ anh takhông ngờ một thần dân, lại còn là một cô gái trẻ tuổi, có thể nhìn bậcđế vương không chút hoảng sợ. Tề Quán thu về ánh mắt, nhìn sang em traimình, khẽ cười:
“Nghe nói vương phi của đệ đã khỏi bệnh, trẫm đến chúc mừng đệ”.
Hôn lễ sao không thấy anh đến chúc, giờ mừng cái nỗi gì? Không hiểu sao tôi đối với vị hoàng đế trẻ này không có hảo cảm. Có lẽ vì kiếp trước tôilà mật vụ, chuyên đi ám sát quan chức chính phủ hoặc các nhân vật có tầm ảnh hưởng trong giới chính trị. Đối với cái gọi là chính trị, tôi không buồn tìm hiểu, cũng không cần tìm hiểu. Cấp trên đưa tên người nào, bọn tôi chỉ việc xóa tên người đó khỏi thế gian là đủ. Nhưng giết quá nhiều người vì một vấn đề mà bọn tôi vốn không liên can, nên tôi đâm ra đốivới chính trị cảm thấy hơi chướng mắt. Nhìn Tề Quán, anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-vuong-phi-hai-mat/2124102/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.