Sau khi ăn xong chén cháo nóng hầm hập, Thư Lộng Ảnh liền cảm thấy ấm lên một chút. Tần Phong đứng dậy thu dọn đồ vật. Đầu ngón tay Thư Lộng Ảnh khẽ nhúc nhích, cửa sổ ngay lập tức kẽo kẹt một tiếng rồi tự động mở ra, cơn gió lạnh lẽo cũng vì thế mà có cơ hội thổi vào, lò sưởi trong phòng ngay tức khắc vơi đi hơn phân nửa. Dưới cơn mưa tí tách lưu lại một ít bọt tuyết, tựa như là nhìn ra bờ biển, những gốc cây đại thụ xanh xanh lục lục tựa hồ biến thành từng dãy núi già đan xen nhau. Tần Phong bên cạnh lấy ra một kiện áo lông cừu giúp Thư Lộng Ảnh phủ lên vai, hắn tỉ mỉ sửa sang cổ áo cho y rồi buộc nhẹ lại, đôi mắt sau đó lại nhìn chằm chằm vào đoạn cổ trắng nõn như sứ kia. Thư Lộng Ảnh bỗng nhiên run lên vì ngón tay lạnh lẽo của Tần Phong đột nhiên xẹt qua cổ y, làm y nổi da gà một trận. Tim Tần Phong thịch một tiếng, rất nhanh đã thu tay lại, làm ra bộ dáng chột dạ gãi đầu, dư vị tinh tế ban nãy vẫn còn lưu lại nơi đầu ngón tay. Thư Lộng Ảnh đứng dậy nói: “Chúng ta đi dọn dẹp một chút, chạng vạng hôm nay là có thể rời thuyền rồi.” …… Thuyền ngừng ở một nơi tràn ngập hương vị của Giang Nam. Tần Phong không nghĩ tới ở phương nam nhẹ nhàng thanh thoát thế nhưng lại có một tòa cao phong*, dù cho là vào mùa đông thì cây cũng xanh um tươi tốt. Giữa sườn núi bị sương trắng dày đặc ngăn cản tầm nhìn, xa xa nhìn đến thì lại tựa như tiên sơn trong truyền thuyết. (*Cao phong: đỉnh núi cao) Bước chân vào trong núi, tiếng mưa tí tách hòa với bão tuyết bên ngoài tựa hồ cũng biến mất, mặt đất dưới chân cũng thực khô mát thoải mái. Tới sườn núi, Tần Phong rốt cuộc đã gặp được cái gọi là Nhị Trọng Môn trong truyền thuyết. Mật mật nằm trong rừng cây nghe thấy tiếng nước xôn xao, lúc vừa bước vào, hắn liền nhìn thấy một tòa nhà có một cái sân lớn gồm hai phòng và một sảnh gỗ…… Kỳ quái chính là, ngôi nhà này lại sạch sẽ đến mức không có lấy một hạt bụi, không giống bộ dáng nhà không chủ gần một năm nay. Hai căn phòng trống đó, gian phía trong cho Tần Phong, Thư Lộng Ảnh trụ gian ngoài. Phòng bếp đặt sau nhà gỗ, nguyên liệu nấu ăn đều đã được chuẩn bị kỹ càng, củ cải trắng trắng giòn giòn có phủ một lớp nước mỏng tươi mát, bên cạnh còn có củi lửa không thiếu thứ gì. Thật sự nếu không phải Thư Lộng Ảnh đã nói rằng, trong môn này chỉ có một y thì... Ai quét tước phòng đây? Ai chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đây? Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, còn yên lặng đứng ở vị trí đầu bếp, sau khi nghỉ ngơi nửa ngày liền bắt tay vào nấu một nồi thịt bò hầm củ cải, một mâm hành thái xào trứng cùng cải trắng ngâm dấm. Mùi hương trong rừng thanh thúy tươi mát, Thư Lộng Ảnh vốn đang ngủ say như chết đột nhiên bật dậy...vì mùi thịt bò a. Hồ ly vốn đã lâu không thấy tăm hơi cũng đột nhiên nhảy ra, nó rải chân chạy nhanh trong phòng tựa như chó điên. Đợi tới giờ cơm, hai người liền ăn như hổ đói. Sau khi ăn uống no đủ, Thư Lộng Ảnh liền dẫn Tần Phong vào trong viện. Trên sân dựng hai khối cự thạch, ước chừng cao gấp hai lần người thường. Thư Lộng Ảnh nói với Tần Phong: “Ta muốn xem thực lực của ngươi rồi mới hảo hảo dạy dỗ ngươi. Ngươi cứ dùng hết toàn bộ sức lực của mình đập mấy tảng đá này xem.” Tần Phong đi đến nơi đặt tảng đá cao hơn ba mét, cánh tay vận khí rồi nhẹ a một tiếng, hắn dứt khoát không chút do dự đánh lên tảng đá to. Tảng đá an nhiên bất động, mặt đá ngay cả vết xước nhỏ cũng không có. Tần Phong trầm mặc. Thư Lộng Ảnh lấy ra một thanh kiếm bình thường đưa cho Tần Phong: “Dùng kiếm thử xem.” Sau đó, rốt cuộc trên tảng đá cũng xuất hiện một vệt xước trắng dài nhưng đồng thời thanh kiếm cũng đã gãy làm hai. “Lấy Thần Nguyệt kiếm thử xem.” Tần Phong cũng không nghi ngờ Thư Lộng Ảnh, hắn lấy bảo kiếm đang vất trên thắt lưng ra, sau đó chém vào cự thạch. Ầm vang!! Bụi đất văng ra bốn phía, đá vụn quay cuồng không ngớt, cự thạch vậy mà đã bị chém thành trăm mảnh, trên sân tức khắc biến thành một mảnh hỗn độn. Tần Phong kinh ngạc trợn mắt nhìn thanh kiếm trong tay rồi lẩm bẩm nói: “Sư phụ, uy lực của thanh kiếm này……” Thư Lộng Ảnh hiển nhiên cũng bị uy lực của Thần Nguyệt kiếm dọa cho chấn kinh một phen, tuy rằng y đã sớm biết rằng đây là thứ tốt, nhưng chính mắt nhìn thấy sức mạnh của nó, y vẫn là thực chấn động. “Kiếm mà Thiên Cơ Tử đúc dĩ nhiên không phải phàm vật.” Thư Lộng Ảnh ổn định tinh thần, tiếp tục nói, “Ngươi và ta đều dùng nội lực đánh nát tảng đá, kỳ thật với nội lực của ngươi mà nói cũng đã đủ để đánh vỡ một tảng, nhưng vì ngươi chưa biết ngưng tụ nội lực như thế nào là tốt, vì vậy mà nội lực bị phân tán không ít, cho nên tảng đá này mới không bị tổn hao gì. Kiếm có thể giúp ngươi một tay, giúp ngươi ngưng tụ nội lực không bị phân tán đi vì vậy mà tảng đá mới bị tổn hại. Cũng có thể hiểu là vì sao đều dùng cùng một lực tương đồng mà chiếc đũa không thể chọc thủng mảnh vải, nhưng trâm lại có thể. Hiện tại ngươi nên hảo hảo suy nghĩ lại, làm thế nào để quyền của ngươi trở thành trâm mà không phải là một chiếc đũa. Thần Nguyệt kiếm có thể giúp ngươi phát huy uy lực vô hạn cực đại nhưng lại không thể giúp ngươi khống chế tốt nội lực, cho nên mà tảng đá đó mới vỡ ra từng mảnh lớn bé khác nhau.” Tảng đá cao hơn ba mét vỡ không đồng đều, khối lớn nhất đã cao hơn đầu gối hắn. Tần Phong rốt cuộc cũng ngộ ra. Thư Lộng Ảnh nói: “Ngươi xem ta làm một lần đi.” Chỉ thấy Thư Lộng Ảnh thối lui đến một tảng đá khác ở nơi xa, bàn tay y quay cuồng một trận, đôi mắt nguyên bản vân đạm phong khinh bỗng nhiên ngưng trọng, một đạo chưởng phong lập tức đánh ra! Cự thạch mảy may bất động. Thư Lộng Ảnh nhặt lên một hòn đá nhỏ ném về phía cự thạch. Sau đó cự thạch bùm bùm vỡ nát, nứt thành vô số khối đá lớn nhỏ không sai biệt lắm, xôn xao tản ra rồi trải đầy trên mặt đất. Thư Lộng Ảnh đi đến khối đá cao hơn đầu gối bên cạnh: “Ngươi nhìn ta dùng nội lực tương đồng.” Thư Lộng Ảnh chưởng xuống khối đá, lần này, cục đá không có vỡ nát, nhưng trên mặt đá đã nhiều thêm một vết chưởng ấn. Thư Lộng Ảnh thu tay về, y mở bàn tay ra cho Tần Phong xem, chỉ thấy trên tay y có một lớp bột phấn màu xám trắng, tinh tế mịn màng. "Bắt đầu từ ngày mai, thời gian là mười ngày, ngươi nhất định phải làm được như vậy. Dùng tay không, không được sử dụng Thần Nguyệt kiếm.” Thư Lộng Ảnh đem bột phấn trên tay rải xuống đất, sau đó ném hồ ly qua cho Tần Phong rồi xoay người trở về phòng. Đầu y có chút choáng, có lẽ là sắp lâm vào hôn mê rồi... “Để hồ ly mang ngươi đi dạo nơi này một vòng đi, đợi khi ngươi đã quen thuộc nơi này rồi thì trở về nghỉ ngơi.” Tần Phong nhận lấy hồ ly, sau đó hắn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Thư Lộng Ảnh khuất sau cửa lớn chốc lát mới xoay người rời đi. Khí huyết trong lòng không ngừng quay cuồng, đáy mắt Tần Phong nhuốm chút phiền muộn cũng có chút kích động. …… Tần Phong theo hồ ly đi dạo một vòng, phát hiện cách nhà gỗ không xa là một thác nước thon dài cao ước chừng hơn ba mươi mét, nhiệt khí phần phật từ trên cao đổ xuống, âm thanh ầm ầm phát ra từ bọt nước dưới chân thác, Tần Phong thử nhiệt độ của nước, hắn phát hiện thế nhưng độ ấm cũng vừa phải, có thể làm suối nước nóng a. Hơn nữa bên cạnh thác nước còn có nhiều hòn đá bị nước mài đến trơn trượt bóng loáng, bên cạnh là một rừng đại thụ lớn che trời. Còn lại là vách đá dựng đứng bao kín nơi này, Tần Phong dùng khinh công bay lên đại thụ nhưng rốt cuộc vẫn là bay không tới. Tần Phong nhảy xuống nhìn chung quanh. Đây rốt cuộc, là nơi nào a? Tần Phong chọc chọc lỗ tai hồ ly: “Ngươi có biết cách nào đi lên mặt trên của thác nước không?” Tai hồ ly nhẹ run một cái từ trong ngực Tần Phong nhảy xuống, mông nhỏ trắng xóa của hồ ly chạy vào rừng cây bên cạnh thác nước. Tần Phong theo sát phía sau, sau nửa nén hương rốt cuộc cũng vòng lên phía trên thác nước, hai bên thác nước đều là dãy đá dài trơn trượt, trải dài lên đến đỉnh núi mới thưa thớt lại, mà nguồn gốc của thác nước là xuất phát từ hai khối cự thạch lớn, bên trong mãnh liệt tràn ra nước ấm, độ ấm ở chỗ này cao hơn phía dưới một ít, nước bắn ra cũng có chút nong nóng. Tần Phong loay hoay ở vùng phụ cận một chuyến, sau đó mới về thác nước phía dưới tắm rửa một lát. Lúc đang ngâm nước nóng, Tần Phong liền suy nghĩ, sư phụ trước đây cũng tắm ở chỗ này sao? Giương mắt nhìn bầu trời trống trơ không gì che đậy, tầm mắt Tần Phong liền chuyển dời lên vách đá, bên cạnh là cành cây đại thụ um tùm. …… Ngày hôm sau trời còn chưa sáng thì Tần Phong đã thức dậy, vừa ra sân hắn liền ngây ngẩn cả người. Hai khối cự thạch hôm qua bị dập nát bây giờ lại hoàn hảo không chút hao tổn gì, cự thạch sừng sững đứng đó, sân viện sạch sẽ không chút bề bộn, cảnh tượng giống ngày hôm qua như đúc. Tần Phong lập tức xoay người tới phòng bếp phía sau nhà gỗ, củi hôm qua đốt sạch đã được khôi phục như cũ, nguyên liệu trong bếp cũng tươi mới thơm ngon, một con gà mái bị cắt cổ nhổ lông sạch sẽ đang được đặt trên cái thớt, bên cạnh còn có nhân sâm bổ dưỡng, so với ngày hôm qua thì còn nhiều thêm một chùm nho tươi. Ngày hôm qua có người tới đây! Không có bất luận thanh âm gì thất thường, vô tung vô ảnh mang nguyên liệu đến đây? Tần Phong cầm lấy dao phay, thần sắc phức tạp. …… Dung Canh ngồi xổm trên cành cây tay ôm chặt một bọc trứng gà, lão nhìn hắc y thiếu niên đang loay hoay trong viện, nhẹ nhàng đưa tay lau sạch lớp mồ hôi trên trán. Lão tổ tông a, sao lại thức sớm như vậy chứ?! Lão còn chưa có đưa trứng gà qua. …… Một ngày qua, tay Tần Phong bị sưng không ít, mặt cũng tím tím xanh xanh. Nhưng hắn cũng không để trong lòng, cầm lấy dao phay xử lý lại gà mái, rửa sạch lông rồi băm băm. Lúc Thư Lộng Ảnh tỉnh lại thì cự thạch trên sân đã bị rớt một lớp đá. Mà tay Tần Phong đang đeo một đôi bao tay giống như bao tay cách nhiệt a. Thư Lộng Ảnh tức khắc đau lòng, nhưng y cũng không thể làm gì được, luyện võ thì phải chịu khổ a. Một thân công phu này của y, cũng là được hệ thống thao luyện không ngừng mà ra. Không ai có thể luyện một lần là xong, ngay cả thiên tài cũng không thể thoát khỏi cái quy củ này. …… Đến buổi tối, tay Tần Phong ngay cả cầm bút cũng không nổi, mới viết được vài nét đã run run rẩy rẩy rơi xuống, Tần Phong ngẩng đầu nhìn về phía Thư Lộng Ảnh. Hắn ngượng ngùng gãi đầu, miệng còn chưa mở lời xin lỗi thì đã phụt một tiếng bật cười. Mực kia bắn cũng thực chuẩn a, vừa lúc dính ngay chóp mũi y, trên mặt cũng dính vô số nét mực nhỏ li ti, gương mặt bình phàm không có gì lạ mắt ngược lại lại càng thêm mờ ảo. Tần Phong không nhịn được ghé lên trên bàn cười khụt khịt, hồi lâu mới mơ hồ nói: “Sư phụ, ta không phải cố ý.” Thư Lộng Ảnh đưa tay lau nước mực trên mặt, nhẹ giọng nói: “Phong nhi.” Tần Phong ngẩng đầu, chợt thấy hoa mắt, thì ra trong lúc hắn không kịp phản ứng đã bị Thư Lộng Ảnh trét một ít mực nước lên mặt. Thư Lộng Ảnh chọc chọc mặt mèo của Tần Phong, cười khanh khách nói: “Không quan hệ.” Cuối cùng lúc hai người đến suối nước nóng tắm thì trên mặt đã lấm lem không ít. Thư Lộng Ảnh cởi quần áo ra, y chậm chạp hạ mình xuống nước, sau đó thoải mái hô một tiếng dài, lúc y quay đầu lại thì bắt gặp Tần Phong đang ngơ ngác nhìn mình. Thư Lộng Ảnh nhướng mày: “Xuống đây a.” Nếu là Tần Phong mới vừa gặp mộng xuân thì khẳng định sẽ hoảng sợ lui ra sau hai bước. Nhưng giờ phút này, hắn lại chỉ âm thầm nuốt nước miếng nhìn người trước mắt tóc đen tản rộng, lộ ra da thịt ôn nhuận như ngọc, Tần Phong lắc lắc đầu nói: “Ta muốn luyện khinh công thêm một lát.” Sau đó liền bay về phía trước thác nước. Thư Lộng Ảnh cũng không nghi ngờ Tần Phong có gì lạ, vách đá phía trước xác thật là một nơi tốt để luyện khinh công. Tần Phong một hơi vọt tới thác nước ngầm, vành tai đỏ như nhuốm máu. Vừa rồi hắn tận mắt nhìn thấy sư phụ mình trút xuống từng kiện y phục trên người, ánh mắt muốn dời đi cũng dời không được, tựa như bị dán dính lên người Thư Lộng Ảnh, làm thế nào cũng không thể dời khỏi y. Trong không khí ẩm ướt còn mang theo hương nguyệt quế thoang thoảng quen thuộc, đánh sâu vào thần kinh của Tần Phong. Hắn thật sự hảo tưởng, hắn ảo tưởng đây là mộng của hắn…… Hắn, đã không thể trốn thoát.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]