Chương trước
Chương sau
Thanh kiếm này được Thiên Cơ Tử tự mình đặt tên, gọi là Thần Nguyệt.
Tần Phong không biết được ý của Thiên Cơ Tử, trong lòng hắn cũng có chút không thích tên thanh kiếm nên mới hỏi lão, Thiên Cơ Tử cũng không giải thích gì, chỉ nói một câu: “Thiên đạo đã định.”
Kiếm này là do Thiên Cơ Tử đúc ra, dù cho hắn có không thích thì hắn cũng không thể làm gì nên đành yên lặng chấp nhận cái tên này.
Thư Lộng Ảnh và Tần Phong cũng không có ở lâu. Sau khi hai người nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày liền rời khỏi Thiên Sơn. Khổng Nhiễm tự mình ra tiễn.
Ly biệt tuy không thể hiện đau thương nhưng vẫn có gì đó mất mát khó giấu, Khổng Nhiễm sửa giọng điệu kiêu ngạo ngày thường, trịnh trọng dặn dò Tần Phong về Thần Nguyệt kiếm: “Kiếm này của ngươi, nếu ngươi thành Phật, kiếm này đương nhiên là dùng để trừ ma vệ đạo, xóa bỏ những thứ dơ bẩn nhất trên thế gian. Nếu ngươi thành Ma, kiếm này tự nhiên trở thành thứ dơ bẩn nhất trên thế gian. Tần Phong ngươi căn cốt cực hảo, tính tình vững vàng trầm ổn, lại có sư phụ ngươi hết mình tương trợ, tương lai của ngươi đương nhiên là tiền đồ vô lượng. Nhưng cũng đừng vì thế mà lơ là tự đại, chỉ mong sau này ngươi hảo hảo bảo trì tâm tính, trăm ngàn lần không thể tùy ý làm bậy, nếu như có một ngày ngươi đi vào ma đạo, Thiên Sơn ta chắc chắn sẽ khuynh tẫn toàn lực, thu hồi Thần Nguyệt kiếm!”
“Ta nhất định sẽ ghi nhớ.” Tần Phong ôm quyền.
Thư Lộng Ảnh cũng ôm quyền: “Khổng Nhiễm, từ biệt tại đây.”
“...Từ biệt tại đây...”
…………
Thần Nguyệt Giáo hành tung quỷ dị, tổng bộ trừ người trong Thần Nguyệt Giáo ra thì không ai biết họ đang làm gì và đã đi đâu. Phân đà trải rộng từ đại giang nam bắc, quả thật là vượt ngoài dự đoán của mọi người.
Thư Lộng Ảnh đem Tần Phong đi đến bến tàu, lên một con thuyền xuôi từ bắc xuống nam, ngày ngày từ từ đi xuống, hướng tới căn cứ phía nam của Thần Nguyệt Giáo.
Trên đường, Thư Lộng Ảnh bắt đầu dạy võ nghệ cho Tần Phong, người trên thuyền mỗi ngày thức dậy đều sẽ nhìn thấy một thân ảnh thiếu niên cường tráng lanh lảnh luyện võ trên boong tàu, trán phủ kín mồ hôi.
Sau một tháng trầm mê luyện võ rốt cuộc Tần Phong cũng phát hiện ra không khí có chút bất đồng, mùa đông phương bắc la liệt cành khô đã biến thành cây xanh mơn mởn, gió bắc lạnh lẽo cũng biến thành những trận mưa tí tách hàn triệt tận xương, trong không khí có thêm hương vị của sương giá, đệm chăn quần áo không khỏi ẩm ướt.
Thư Lộng Ảnh có chút hối hận vì xuôi nam quá sớm, thân thể y không tốt, sợ lạnh đến lợi hại, hận không thể dùng nội lực sưởi ấm cả ngày. Mùa đông ở phương bắc khô ráo nên y có thể cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng từ phương bắc trở vào nam thì mùa đông trở nên ẩm ướt hơn, dù có bọc như thế nào vẫn lạnh đến thấu xương, da thịt phát đau.
Hiện tại, Thư Lộng Ảnh mỗi ngày đều không dám bước ra khỏi cửa, từ trên xuống dưới của y bọc đến kín mít, hơn nữa còn tự ủ mình trong chăn dày không dám bước ra, ăn uống cũng ăn tại giường.
Than trên thuyền hầu như là dùng để cung ứng cho một mình y. Những người đi ngang phòng Thư Lộng Ảnh đều có thể cảm nhận được ấm áp từ trong phòng truyền ra.
So với y thì Tần Phong mỗi ngày đều không có việc gì, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Mặc một cái áo đơn giản liền đi ra ngoài luyện kiếm, Thư Lộng Ảnh đối với thói quen lành mạnh của Tần Phong không khỏi cảm khái nghĩ: 'vừa có thiên phú lại chăm chỉ, không thành công mới là kỳ quái'.
Hôm nay Tần Phong lại mơ thấy giấc mơ 'đại nghịch bất đạo' kia.
Từ lúc hắn bắt đầu mơ thấy giấc mơ đó, Tần Phong tựa như bị nhiễm độc, làm thế nào cũng không thể dừng được, chỉ cần tinh lực tràn đầy thì ban đêm sẽ phóng túng như vậy. Tần Phong chỉ có thể ngày đêm luyện võ, làm chính mình mệt đến bất kham buộc tà hỏa biến ra khỏi đầu.
Thư Lộng Ảnh lại hiểu lầm mà không ngừng cảm khái.
Cho nên nói, mộng này cũng có chỗ lợi, hơn nữa mộng càng nhiều, Tần Phong sẽ tập mãi thành quen, không bao giờ vì chuyện này mà mất hồn mất vía mỗi ngày, hơn nữa mỗi buổi sáng hắn còn có thể cực kỳ bình tĩnh đến gọi cái người suốt ngày tự ủ mình trong chăn ra ăn cơm sớm.
Tần Phong mặt vô biểu tình rời giường, thuần thục thay đổi quần áo, sau khi ăn mặc chỉnh tề thì hắn đi ra boong tàu luyện kiếm như ngày thường.
Trời còn chưa sáng hẳn, sương đêm lơ lửng trên mặt sông lạnh đến thấu xương, Tần Phong thở ra một ngụm khí lạnh màu trắng, hắn giương mắt nhìn lên những đám mây đen dày đặc trên bầu trời, sợ là hôm nay trời sẽ đổ cơn mưa a.
Mưa đổ xuống, cảm giác lạnh lẽo không khỏi tăng lên.
Tần Phong xoay người đi gọi sư phụ của mình rời giường ăn cơm, ý cười trên mặt vô thức xuất hiện trên mặt Tần Phong.
Khuôn mặt anh tuấn lộ ra tươi cười, sắc trời âm u nhất thời nhuốm lên tia sáng dương quang như có như không, cả người Tần Phong tỏa ra một tầng ấm áp...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.