Ngẫm nghĩ lại lời Đinh nương nói trong đêm hè đó mới thấy trước nay mình thật hồ đồ. Vì sao mà ta phải bội ước với chàng để về đất Hoa Lư này chứ? Chẳng phải vì cha mẹ, vì dòng họ Dương hay sao? Chẳng phải vì muốn đền đáp công ơn tái sinh, cưu mang của hai người mà ta phải rời xa hai người hay sao? Hai năm trôi qua, hai người ở quê nhà không biết giờ sức khỏe thế nào mà đến nay ta vẫn chưa thể về thăm được? Mái tóc hai người không biết đã bạc đến chừng nào rồi? Không có ta ở nhà nghịch ngợm, hai người có được vui vẻ không?
Mới nghĩ đến đó, nước mắt đã rớt lưng chòng..
Bao nhiêu xa cách, bao nhiêu chia lìa, bao nhiêu đớn đau!
Thế mà bấy lâu nay ta như mơ ngủ ở đây vậy. Quên hết cả trọng trách mà mình phải gánh vác. Còn rắp tâm mong sao người ta lãng quên mình đi, còn rắp tâm mong sao gió bụi thời gian chôn vùi mình đi. Để chính bản thân mình được yên ổn. Nếu thế ta về đây làm gì? Nếu thế ngày đó ta phải dứt áo về đây làm gì! Phải nén nước mắt làm gì? Không phải ta đã quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mình mà quên mất nghĩa lớn rồi hay sao?
Ngẫm ngợi như thế, nước mắt cứ lã chã chảy. Thư thoảng ta còn cấu vào tay mình để nhắc nhở chính mình rằng từ nay nhất định không được hồ đồ như vậy nữa! Từ nay cần phải chuẩn bị tinh thần thật chu đó để đón tiếp họ Đinh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-trieu-hoang-hau-duong-van-nga/2577318/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.