Tuấn Khôi xuất viện trong sự vui mừng của mọi người, đối với nhàhọ Trần đây là niềm vui lớn nhất. Rose bình an vô sự trở về, Tuấn Khôitỉnh lại sau cơn mê man kéo dài khá lâu, mọi thứ sẽ trở lại giống nhưtrước đây, mọi người vui vẻ hạnh phúc sống bên nhau. Đó chính là ước mơcủa Rin, người phụ nữ luôn muốn những thứ tốt đẹp nhất đến với những đứa trẻ mà cô hằng thương yêu nhất.
Tuấn Khôi bước vào bên trong căn biệt thự nguy nga của nhà họ Trần, nhìn thấy mọi người đangđứng bên trong đợi mình trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cuối cùng mọi việc đã qua đi. Từ ngày anh tỉnh lại, nghe mẹ Rin nói rằng Rosebình an vô sự quay về thì Tuấn Khôi cảm thấy cuộc sống này vô cùng ýnghĩa, rằng cô gái trong lòng anh đang được những người yêu thương côchăm sóc.
- Tuấn Khôi, ta có chuyện muốn nói với con. - Rin ngồi gần cô gái giả mạo kia khẽ mỉm cười nhìn Tuấn Khôi nói.
- Mẹ, có việc gì sao? - Tuấn Khôi đáp.
- Đợi con bình phục hẵn, ta muốn Trần gia và Phạm gia kết thông gia. Ýcon thế nào? - Rin nói, cô hy vọng Tuấn Khôi và Rose nhanh chóng kếthôn, mọi việc rắc rối sẽ qua đi.
- Rin, việc này không nên gấp như vậy. - Minh Trí lên tiếng, việc bọn trẻ nên để chúng tự quyết định.
- Không có gì là gấp cả, bọn trẻ đã quen biết nhau từ tấm bé. Đến hôm nay trải qua bao nhiêu việc, chúng ta nên dùng chuyện đáng vui mừng này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-tieu-thu-em-se-thuoc-ve-ta/1934332/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.