Tuấn Khôi nắm chặt tay Tố Tố mànhanh chóng chạy thoát khỏi những bọn côn đồ phía sau. Dù trong lòng mong muốn đưa theo Tố Uyên nhưng không thể không để ý đếnsự an toàn cùa Tố Tố. Một cô gái ngây thơ trong sáng, làm saocó thể thoát được ý đồ gian ác của những kẻ xấu.
Họ cùng nhau chạy thật nhanh theo hướng mà Tố Tố chỉ để thoát khỏi cánhrừng đầy nguy hiểm kia. Khi cả hai cùng nhau thở hổn hển vì mệt thì lạigặp một đoàn người khác đi tới, Tuấn Khôi không còn sức chạy nổi, ômchặt Tố Tố vào lòng che chở đối diện với những người đang đi tới phíahọ.
- Đừng sợ, có anh ở đây. - Tuấn Khôi cảm nhận được sự rung sợ trong ánh mắt Tố Tố khi nhìn những người đang đi về phía họ.
Đoàn người kia nhanh chóng đi nhanh tới phía hai người họ. Sau bao nhiêu lâu tìm kiếm trong tuyệt vọng, nhưng chỉ thị của đại ca là không được phépbỏ cuộc nên họ vẫn cứ phải hằng ngày đi đền nơi này tìm kiếm mãi. Hômnay trong rừng sâu này lại thấy có người xuất hiện, xem ra có hy vọng dù không phải cũng có thể hỏi thăm tin tức. Nhưng càng đi tới gần, càngnhìn thấy chàng trai kia tuy dáng vẻ hóc hác một chút, gương mặt xanhmột chút nhưng chắc chắn là Tràn thiếu gia của RoYal rồi. Cả đám vuimừng khôn xiết, vì đã hoàn thành nhiệm vụ của đại ca Trần Hậu, lần nàytìm được người chắc chắn đại ca sẽ không quên trọng thưởng.
- Thiếu gia, là thiếu gia thật rồi. - Một người vui mừng hét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-tieu-thu-em-se-thuoc-ve-ta/1934309/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.