Trời nhá nhem tối, đây là nơi dân cư thưa thớt từ khi Tuấn Khôi bắt đầu khai phá đầu tư thì xung quanh mới bắt đầu có dân cư qua lại. Địa hình núi và biển rất khó đi lại nếu không có sự hướng dẫn của người đã thông thuộc địa hình.
Tin tức của Rose vẫn đi vào ngỏ cụt, không một ai nhìn thấy cô ấy. Lần cuối cùng nhìn thấy Rose chính là lúc Thiên Bảo đến phòng tìm cô. Tuấn Khôi lòng sôi như lửa đốt, nóng giận nắm tay thành một cú đấm đập mạnh lên bàn làm việc.
- Gọi thêm người từ thành phố xuống tìm kiếm, phối hợp với những người sống lâu năm ở đây. Dù có phá nát nơi này cũng phải tìm ra cô ta. - Tuấn Khôi tức giận nói.
- Được, để tôi gọi cha tôi cho người tới. - Thiên Bảo nhanh tay gọi cho Trần Hậu.
Trần Hậu nhận được tin thì báo cho Minh Trí và Rin sau đó mọi người cùng nhau đi đến nơi mà Rose bị mất tích. Trần Hậu lái xe như gió lướt, anh luôn nhớ đến lời hứa của mình dành cho cô gái bất hạnh kia, đó chính là phải bảo vệ cho con gái cô ấy. Hiện tại khi biết tin Rose mất tích, Trần Hậu trong lòng thật sự lo lắng.
- Chuyện là thế nào, vì sao Rose lại mất tích chứ. - Rin lo lắng, đôi mắt đã thấm lệ vì lo cho con gái.
- Thiên Bảo vừa gọi về, nói rằng tại nơi mà chúng đang chụp quảng bá cho RoYal, Rose đã đi nơi nào từ lúc sáng không về. Có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-tieu-thu-em-se-thuoc-ve-ta/1934305/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.