Edit: Sub
Mấy tuần lễ sau đó Hàn Kính lại chú tâm vào học hành.
Hắn cái gì cũng không muốn nghĩ, mỗi ngày chỉ biết học với học.
Hắn cũng không hiểu tại sao hắn lại không muốn làm gì khác ngoài học.
Nếu lúc trước muốn đi đăng kí thi ĐH mục đích cũng chỉ là muốn xứng với Lan Tri thì bây giờ, hắn đã chia tay rồi, ý nghĩa của việc học tập, đến tột cùng là ở đâu đây?
Hắn cảm thấy là chuyện tốt đáng ăn mừng là hắn không có số điện thoại của Lan Tri, Lan Tri cũng không có chấm cái bài thi có số của hắn, cho nên Lan Tri cũng không có số điện thoại của hắn.
Hắn chuyển khỏi chỗ của tên bán CD kia, cho nên hẳn Lan Tri sẽ không biết hắn ở nơi nào. Mà Lan Tri cũng dọn nhà đi, cho nên hắn cũng không biết Lan Tri đến tột cùng là ở nơi đâu.
Tại cái thời đại khoa học thông tin phát triển này, hắn và Lan Tri đã triệt để mất đi liên hệ.
Chỉ có triệt để mất đi liên hệ, mới có thể quên một người, bắt đầu lại từ đầu.
Hàn Kính cứ như vậy mơ mơ hồ hồ qua được một tháng.
Thời tiết đã muốn rét lạnh, mỗi buổi sáng hắn tới lò luyện thi, gió bấc vù vù thổi vào người, thấu xương, tựa như lời cuối Lan Tri nói với hắn ngày đó “Cút”, ánh mắt lạnh buốt khiến hắn kìm lòng không được phát run.
Kì lạ là, hắn rõ ràng cảm thấy trong chuyện này là Lan Tri sai, là Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-tien-che/2740074/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.