Edit: Emilly
Beta: Sub
Bốn món ăn rất nhanh được mang lên. Hàn Kính đã sớm đói đến sắp chết, cũng không cố giữ hình tượng trước mặt Lan Tri, hùng hổ ăn.
Không thể không thừa nhận, vẫn là hai món mà Lan Tri gọi ăn ngon hơn.
Hương vị ngọt ngào của gà kho hạt dẻ khoan hãy kể đến, món cải trắng nước trong lại càng là cực phẩm, trong nước dùng căn bản không phải nước trắng, ngon đến hai hàng lông mày cũng muốn rơi xuống.
Hàn Kính cắm cúi ăn, đắm chìm trong hương vị thức ăn, vô cùng hạnh phúc.
Hắn đang ăn vui vẻ, đột nhiên nghe được Lan Tri thấp giọng nói: “Cậu không nên đuổi ông ta đi.”
Hàn Kính sửng sốt, nửa miếng hạt dẻ mắc trong cổ họng, cả tiếng ho khan một cái.
“Ai?” Hắn uống một hớp nước, thật vất vả nuốt xuống, ngẩng đầu hỏi Lan Tri, “Không nên đuổi người nào đi?”
Chén dĩa của Lan Tri nhìn qua rất sạch sẽ. Y tựa hồ tâm sự nặng nề, căn bản không thế nào động đũa ăn cái gì.
Hàn Kính hiểu ra, hỏi tiếp: “Anh nói tên súc sinh họ Chu kia sao?”
Lan Tri ngẩng đầu nhìn Hàn Kính, không phủ nhận.
“Vì sao chứ?” Hàn Kính cảm thấy ngoài ý muốn, đồng thời cũng có chút tức giận, “Chó hoang cắn người đều có thể đá một chân! Tên súc sinh đó chạy đến nhà anh kiếm chuyện, đe dọa, không hỏi rõ trắng đen mọi chuyện liền đánh anh, tôi tại sao không thể đuổi hắn đi?”
Sau đó hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-tien-che/2740034/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.