Chương trước
Chương sau
Edit: Emilly

Beta: Sub

Đột nhiên Hàn Kính lại nhớ tới đoạn video quay cảnh tình cảm mãnh liệt của Lan Tri và viện trưởng Chu mà Quách Kiệt cho hắn xem. Sự tình rất phức tạp, tâm trạng Hàn Kính có chút xuống dốc.

Thế nhưng hiện tại không phải là lúc suy nghĩ những thứ này. Từ ngày hôm qua say rượu tới nay, trạng thái tinh thần dường như vẫn luôn không tốt. Hàn Kính nghĩ những chuyện khác đều là chuyện nhỏ, trước tiên hẳn là nên làm cho Lan Tri vui vẻ.

Hắn cúi đầu nhìn một chút người anh em của mình. Dương vật cường tráng vẫn còn cứng rắn đây này. Hàn Kính nghĩ dù cho Lan Tri không thích mình đi chăng nữa, thì chắc cũng thích người anh em của mình thôi!

Lập tức liền có cơ hội khó có được, gia tăng cảm tình quan trọng hơn chứ! Chờ tới khi có cảm tình thì lại tìm hiểu chuyện xưa phía sau cũng không muộn cơ mà.

Nghĩ tới đây, Hàn Kính cũng liền không lại để tâm đến chuyện bức ảnh, bắt đầu tìm quần tây của Lan Tri.

Mông hắn trần truồng ở trong phòng Lan Tri tìm hồi lâu, mới phát hiện quần tây bị Lan Tri treo tại móc treo đồ phía sau cửa.

Hàn Kính đóng cửa phòng ngủ, tay đưa vào trong túi quần tây sờ sờ, liền đụng phải một hộp bao cao su. Hắn vội vàng mở ra một cái, đeo lên người anh em mình.

Kích thước cái này vừa, Hàn Kính rất hài lòng. Hắn vừa định một lần nữa mở cửa phòng ngủ, đi vào phòng tắm thể hiện uy phong của mình, làm tới Lan Tri sướng lên mây, đột nhiên lại nghe được âm thanh chìa khóa mở cửa ở ngoài cửa.

Hàn Kính không mặc quần áo, sở dĩ do dự một chút. Trong lúc này, cửa nhà trọ đã bị người mở ra, có người đi vào cửa nhà Lan Tri.

Hàn Kính ngẩn người. Không phải Lan Tri sống một mình sao? Còn có người có cái chìa khóa của nhà này?

Người đó là ai?

Hắn trốn sau cửa phòng ngủ, không dám thở mạnh.

Sau đó hắn liền nghe được một giọng nam quen thuộc dẫn theo một chút tức giận: “Tiểu Lan, vì sao con vẫn luôn tắt máy, không nhận điện thoại của chú!”

Giọng nam quen thuộc này chính là giọng của viện trưởng Chu.

Vì sao viện trưởng Chu lại có chìa khóa nhà Lan Tri? Hàn Kính nhớ rõ Lan Tri đã từng cảm tạ mình, cảm tạ mình đã giúp y giải vây, tránh đi sự quấy rối của viện trưởng Chu. Qua các loại biểu hiện đó có thể thấy rằng Lan Tri hiển nhiên không đồng ý có bất kỳ liên lụy gì với viện trưởng Chu. Thế nhưng, nếu không muốn có liên lụy gì với viện trưởng Chu, tại sao y lại phải đem chìa khóa nhà đưa cho viện trưởng Chu chứ?

Hàn Kính hồ đồ, trong hồ đồ thậm chí mang theo một chút tức giận.

Hắn một mình miên man suy nghĩ, căn bản không nghe được đối thoại bên ngoài của hai người. Mãi đến khi âm thanh viện trưởng Chu rít gào như tiếng sấm xuyên qua cửa phòng ngủ truyền tới, hắn mới tỉnh thần lại từ dòng suy nghĩ của mình.

“Hai ngày này chú sứt đầu mẻ trán để chuẩn bị tiền, mày còn lén chú đi ra ngoài tìm đàn ông khác sao? Nếu không phải năm đó mày câu dẫn chú…”

“Tôi không có câu dẫn ông.” Lan Tri đột nhiên ngắt lời, giọng điệu bình tĩnh so với âm thanh phẫn hận của viện trưởng Chu hình thành chênh lệch cực lớn.

Chênh lệch cực đại đó đi qua, âm hưởng gì cũng không còn.

Tai Hàn Kính dán sát vào cửa, không muốn bỏ qua bất kỳ động tĩnh nào.

Trong phòng khách yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ.

Sau đó, bất thình lình, hắn nghe được một tiếng bạt tai vang dội.

Hàn Kính sửng sốt, thanh âm của tiếng bạt tai thứ hai đã vang lên. Kèm theo tiếng bạt tai thứ hai là tiếng chửi rủa run rẩy của viện trưởng Chu: “Đê tiện!” Thanh âm của viện trưởng Chu nghe vào vô cùng bén nhọn, như một lưỡi dao sắc bén, đâm vào lòng Hàn Kính.

Viện trưởng Chu đang đánh Lan Tri! Lại còn nhục mạ Lan Tri!

(Sub: Mịa, thằng già bẹch–dê!!)

Hàn Kính máu nóng lên tới đầu, vừa nãy còn muốn gia tăng cảm tình, lúc này làm sao có thể cho phép nam thần trong lòng mình bị người khác nhục mạ?

Hắn thoáng chốc tức giận đến mức tận cùng, dùng lực mở bung cửa phòng ngủ, hét lớn một tiếng: “Mẹ nó, ông đang mắng ai! Biết điều thì miệng mồm sạch sẽ một chút!”

Viện trưởng Chu không ngờ tới trong phòng ngủ có người, kinh ngạc quay đầu lại nhìn cả người trần truồng Hàn Kính, ngơ ngác bất động.

Hàn Kính đã vọt tới trước mặt hai người, lưng hùm eo gấu giang hai tay cản lại, liền ngăn ra viện trưởng Chu và Lan Tri.

Toàn thân Lan Tri vẫn còn chưa khô, trên người khoác vội áo choàng tắm, chân trần đứng trên sàn nhà. Hàn Kính thấy biểu tình của y vô cùng lạnh lùng, khóe miệng cũng đã bị hai cú tát khi nãy khiến cho chảy máu. Hàn Kính nhìn thấy cực kỳ đau lòng, quay đầu liền vung một quyền mạnh lên mũi viện trưởng Chu, mắng: “Cầm thú!”

Phản ứng của viện trưởng Chu xem như nhanh, né đầu sang một bên, không có bị Hàn Kính đánh gãy mũi, thế nhưng cũng bị đánh cho máu mũi chảy ròng. Ông ta có chút tỉnh táo lại, che mũi mình, trừng mắt nhìn Hàn Kính.

Hàn Kính cảm giác mình quả là đang anh hùng cứu mỹ nhân, sở dĩ uy phong lẫm lẫm ngẩng cao đầu, lại khiêu khích giơ giơ nắm đấm lên không trung, hai mắt trừng ngược về: “Thế nào? Tên súc vật già không phục sao?”

Viện trưởng Chu cảnh giác lui về sau hai bước, đột nhiên nghiêng đầu hỏi Lan Tri đứng sau lưng Hàn Kính: “Thằng bảo vệ này tại sao lại ở chỗ này?”

Biểu tình của Lan Tri vẫn còn rất lạnh lùng. Y không trả lời câu hỏi của viện trưởng Chu, chỉ là vươn tay, hơi dùng lực kéo vai Hàn Kính.

Trên tay y vẫn còn lưu lại hơi ấm trong phòng tắm, đụng vào vai Hàn Kính, xóa mất sự lạnh lẽo thường thấy trong lòng bàn tay y.

Hàn Kính hiểu ý của Lan Tri là đang ám chỉ mình nhanh rời khỏi đây, không nên xen vào chuyện người khác.

Hắn vừa định hiên ngang chính nghĩa trả lời anh đều bị người ta đánh đến chảy máu, tôi có thể không quan tâm sao, viện trưởng Chu đã lại gào lên một lần nữa: “Lan Tri, cháu lên giường cùng loại đàn ông này sao?”

Hàn Kính vừa nghe liền không vui: “Tôi là loại đàn ông này thì sao chứ? Như thế nào đi nữa cũng còn tốt hơn thứ súc sinh.”

Viện trưởng Chu thấy hắn dáng người cao lớn, cũng không dám dây dưa với hắn, liền lui tiếp hai bước, trái lại hướng phía Lan Tri nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng nhóc, mày cánh cứng cáp rồi muốn bay đúng không? Mày không suy nghĩ một chút nếu không có tao với dì, mày có thể có cuộc sống ra hình ra dạng như bây giờ sao!”

Hàn Kính rõ ràng cảm nhận được bàn tay đặt trên đầu vai mình run lên nhè nhẹ.

Viện trưởng Chu này, thật là làm người ta chán ghét mà. Đánh nhau đánh không lại, liền chơi võ mồm. Hàn Kính vô cùng chán ghét, đột nhiên xoay người chạy đến ban công, dùng lực mạnh nhấc cây lau sàn khi nãy lên.

Viện trưởng Chu còn đang che mũi oán hận nói: “Lan Tri, chú nói cho mày biết, mày tránh được hôm nay…”

Hàn Kính đã giơ cây lau nhà vọt tới trước mặt ông ta, vung mạnh lên. Trên cây lau nhà vẫn còn lưu lại mùi vị của bánh gạo sườn non khi nãy, vung lên như thế, trong cả phòng đều tràn đầy hương thơm mê người.

“Cút!” Hàn Kính đang đói mà còn bị mùi hương hấp dẫn bao vây, lớn tiếng quát.

Tự bản thân hắn đều cảm thấy mình vô cùng uy phong.

Viện trưởng Chu thấy hắn hùng hùng hổ hổ, từng thớ cơ bắp trên người căng cứng, trong lòng liền sợ hãi, lúc này liền đem phần sau muốn nói nuốt lại vào trong, che mũi máu liên tiếp lui về phía ngoài cửa.

“Mày chờ đó!” Ông ta nói, lập tức mở cửa chạy ra ngoài.

Hàn Kính giơ cây lau nhà đuổi tới cửa: “Ông có gan quay lại thì thằng này có gan ở chỗ này đánh cho ông tàn phế!”

Hàn Kính đuổi được tên viện trưởng Chu đáng ghét đi, liền để cây lau nhà xuống, đóng cửa lại, cẩn thận khóa cửa, quay đầu lại nhìn Lan Tri.

Lan Tri ngồi trên sô pha, hơi cúi đầu không biết đang nhìn nơi nào. Vẻ mặt của y vẫn lạnh lùng như vậy, chỉ có khóe miệng còn lưu lại tơ máu đỏ tươi, thêm vào làn da trắng nõn của y, lộ ra một loại yêu mị nói không thành lời.

Hàn Kính đi tới trước mặt y, khụy gối xuống, lấy tay lau đi tơ máu nơi khóe miệng y.

“Đau không?” Hắn hỏi Lan Tri, lập tức có chút oán trách nói, “Loại súc sinh này, ông ta đánh anh vì sao anh lại không đánh trả lại chứ?”

“Tôi không có câu dẫn ông ta.” Lan Tri lại thấp giọng lập lại câu nói lúc trước.

Hàn Kính sửng sốt.

Đây là câu nói duy nhất mà người ít nói như Lan Tri nói trong toàn bộ sự việc này.

Hàn Kính an ủi: “Tôi tin tưởng anh.”

Lan Tri nghe vậy liền hơi mở mắt, đảo mắt trên dưới quan sát Hàn Kính.

Hàn Kính lúc này mới phát hiện mình quả nhiên không hề khoác bất kỳ cái gì trên người.

Khi nãy vội vã lao tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, hoàn toàn quên mất mình vẫn còn đang trần truồng. Hàn Kính cúi đầu nhìn trên dương vật của mình vẫn còn đeo một cái bao, ngượng ngùng nở nụ cười.

Cười một hồi, hắn thấy Lan Tri vươn hai ngón tay thon dài chậm rãi tháo xuống nó xuống. Dương vật Hàn Kính nguyên vốn đã có chút mềm xuống bị ngón tay Lan Tri nhẹ nhàng đụng vào liền lập tức hùng dũng hiên ngang lại, khí phách oai vệ ngẩng đầu lên, đứng thẳng giữa hai chân, không biết có bao nhiêu chào mừng ngón tay của Lan Tri.

Cương cứng nhanh, mềm xuống chậm, kích thước lớn, thời gian dài. Hàn Kính vô cùng hài lòng, tự hào về người anh em của mình.

Một mình hắn âm thầm đắc ý, có ai ngờ Lan Tri lại hoàn toàn không có phản ứng, tháo bao cao su xuống liền ngồi dậy muốn đem vứt.

Hàn Kính còn đang rục rịch, thấy Lan Tri phải đi, như thế nào chịu? Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, kéo lại tay Lan Tri, vội kêu lên: “Đừng!”

Kêu xong, chính hắn cũng cảm thấy mình quá gấp gáp rồi, liền ngượng ngùng rút tay về, che giấu nói: “Cái…cái này vẫn chưa dùng qua. Vứt đi thì tiếc quá.”

“Đã tháo rồi.” Lan Tri trả lời, “Dù cho không vứt cũng không thể nào giữ đến lần sau dùng.”

Đã gần trưa, mặt trời đã lên thật cao, ánh nắng chiếu vào phòng khách cùng trên người đứng tại giữa phòng khiến cho Lan Tri vô cùng sạch sẽ và đẹp đẽ.

Lá gan của Hàn Kính bỗng biến lớn, thuận thế ôm lấy hông Lan Tri, đè đối phương xuống ghế sô pha ở phía sau, mặt dày nói: “Nếu vậy thì hiện tại dùng nó luôn đi.”

Lan Tri bị hắn đè vào sô pha, áo choàng tắm khoác trên người bị xộc xệch, lộ ra thân thể trần trụi.

Hàn Kính vừa thấy lại càng cứng hơn nữa. Thế nhưng Lan Tri tựa hồ không có ham muốn, nỗ lực đẩy hắn ra.

Hàn Kính lập tức như con mèo ngoan lớn nhào vào người Lan Tri, ngăn cản đối phương đẩy ra. Hắn ỷ vào khi nãy mình vừa thay Lan Tri giải vây, lúc này liền gan lớn, dĩ nhiên dám cầm dương vật của mình đặt xuống thân dưới Lan Tri, lấy lòng cọ cọ. “Anh nhìn đi này,” Hắn thấp giọng cầu xin, nói: “Vật này của tôi vừa cứng lại vừa nóng, nhớ anh đến muốn phát điên. Anh…Anh…xin thương xót, thương cảm, thương cảm cho tôi, không thể thấy chết mà không cứu chứ!”

Lan Tri ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn hắn.

Không hề có biểu cảm.

“Nể mặt khi nãy tôi anh hùng như vậy,” Hàn Kính đáng thương nằm lên ngực Lan Tri, “Cho tôi đâm vài cái đi.”

Lan Tri vẫn nhíu mày không lên tiếng.

“A!” Hàn Kính đột nhiên nhớ ra gì đó, kêu lên một câu, thuận tay liền lấy cái bao cao su vẫn còn trong tay Lan Tri tới, nghiêm túc đeo lên dương vật mình, nghiêm túc mở to hai mắt nói: “Anh xem, tôi, tôi còn rất nghe lời anh nha. Tôi xài bao!”

Lan Tri sửng sốt, lập tức liền không nhịn được, “Phốc” nở nụ cười một tiếng.

“Anh đồng ý sao?” Hàn Kính ngạc nhiên hỏi, phần hông đã không chờ được nữa mà đưa về phía trước, chỉ chờ Lan Tri gật đầu, liền phóng ngựa rong ruổi.

Sau đó hắn nghe được bụng mình theo tiết tấu đưa đẩy của phần hông mà  “càu nhàu” kêu một tiếng, tựa hồ đang kháng nghị mình vẫn chưa ăn sáng và ăn trưa.

Hàn Kính có chút ngượng ngùng, xoa xoa bụng mình, giải thích cho Lan Tri: “Người tôi to nên ăn nhiều.”

Lan Tri đã không cười nữa, thần tình mang theo vài phần mệt mỏi, nửa nằm trên sô pha, nghe Hàn Kính nói.

Hàn Kính thấy y bất động, liền cẩn thận ôm chặt lấy Lan Tri, thử dò xét hỏi: “Vậy tôi…tôi…đi vào nhé?”

“Ọc ọc- – ” Bụng của hắn lại đúng lúc kêu một tiếng.

Lan Tri vươn tay đẩy Hàn Kính ra, xoay người từ trên ghế đứng lên.

“Cậu đói bụng.” Y nhàn nhạt nói, thuận tay dùng áo choàng tắm lau khô tóc cùng người mình.

Hàn Kính nhìn cánh mông căng chặt của Lan Tri mà nuốt từng ngụm nước bọt.

Chuyện thấy được ăn không được đúng là ghét nhất rồi, Hàn Kính thấy miếng thịt tới miệng đã không còn, vẫn cố gắng làm giãy dụa sau cùng: “Giáo sư Lan, tôi không đói…”

“Thế nhưng bụng cậu đói rồi.” Lan Tri ngắt lời Hàn Kính, xoay người đi vào phòng ngủ mặc quần áo.

Hàn Kính chán nản ngồi trên sô pha, cúi đầu nhìn người anh em không được thỏa mãn của mình.

Dưới ánh nhìn soi mói của Hàn Kính, nó cũng chậm rãi mềm rũ xuống.

“Mặc quần áo.”

Hàn Kính ngẩng đầu, liền thấy Lan Tri đã ăn mặc chỉnh tề, mái tóc hơi ướt đã chải gọn gàng.

Hàn Kính có chút sợ hãi: “Giáo sư Lan, anh…anh muốn đuổi tôi đi sao?” Chẳng lẽ khi nãy mình ôm Lan Tri muốn làm đã chọc giận đối phương.

Hàn Kính lập tức hối hận vừa nãy mình quá to gan. Hắn vừa hối hận, bụng lại “Kêu càu nhàu kêu càu nhàu” lên tiếng.

Lan Tri chậm rãi cúi người xuống, đôi mắt trong như nước nhìn Hàn Kính. Tia nắng ánh vào trên đôi mắt của y, như có nước gợn, cực kỳ xinh đẹp.

“Mặc quần áo tử tế vào, chúng ta ra ngoài ăn cơm.” Y đến gần trước chóp mũi Hàn Kính mà nói.

Hàn Kính nhìn đến ngu người rồi, qua hơn nửa ngày mới phản ứng được.

“A, đúng, ăn!” Hắn kêu lên một câu, hối hả đi mặc quần áo.

Nếu không mặc, chỉ sợ máu mũi liền muốn chảy ra.

Sau khi mặc xong quần áo, hắn nhìn hình ảnh của mình trong gương: Tuy rằng quần áo không đẹp được như của Lan Tri, nhưng mình lớn lên cũng coi như anh tuấn, cao ráo, miễn cưỡng xứng đôi được dáng dấp xuất chúng của Lan Tri.

Hắn đang vô cùng đắc ý, bỗng nghĩ đến tất cả tiền của hắn đều đã dùng hết rồi, cả người liền lập tức ủ rũ.

“Hay là…không ăn đi.” Hắn chột dạ vuốt túi quần mình, nói với Lan Tri.

Lan Tri trầm mặc một giây.

“Tôi mời cậu ăn.” Y nhanh chóng trả lời Hàn Kính, không chút tiếng động che giấu xấu hổ thay đối phương. Nói xong y liền cầm chìa khóa, mở rộng cửa muốn đi ra ngoài.

“Chờ một chút.” Hàn Kính đuổi theo, lại kéo y vào phòng.

Lan Tri hơi nhíu mày nhìn hắn.

Post in colangnguyetthanhteamwordpress.com

“Khóe miệng của anh còn dính máu này.” Hàn Kính thấp giọng nói, lập tức chạy vào phòng tắm, cầm một cái khăn nhúng vào nước lạnh, lại lần nữa chạy đến trước mặt Lan Tri.

“Hiện tại nếu không chườm đá, ngày mai cả mặt liền sưng lên.” Hắn vừa nói vừa đưa khăn mặt nhẹ nhàng đặt lên gò má phải Lan Tri, nơi còn lưu dấu tay năm ngón.

Sau đó hắn phát hiện Lan Tri đang dùng ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn hắn.

“Sưng lên thì không đẹp.” Hắn bị nhìn đến trong lòng hoảng loạn, liền thuận miệng giải thích một câu. Sau đó đến chính hắn cũng cảm thấy câu giải thích này không ổn, lại nói năng lộn xộn bù đắp, “A, giáo sư Lan, thực ra dù cho anh có như nào…Tôi, tôi đều thấy đẹp cả!”

“Chén bánh gạo sườn non lúc nãy là cậu tự mình làm sao?” Lan Tri đột nhiên ngắt lời hắn.

Hàn Kính không biết Lan Tri nghĩ gì về chuyện khi nãy, đột nhiên hỏi ra một câu như vậy. Hắn cầm khăn mặt từ bên má phải Lan Tri chuyển sang bên má trái, hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Đáng tiếc đều lãng phí…”

“Cậu cố ý làm cho tôi ăn sao?” Lan Tri lại một lần nữa ngắt lời hắn.

Tay Hàn Kính chườm khăn trên mặt Lan Tri khẽ run lên, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng: “Tôi nhớ rõ anh từng nói qua…anh thích ăn.”

Lan Tri không nói thêm gì, đứng tại chỗ mặc cho Hàn Kính thay y chườm khăn.

Lan Tri dẫn Hàn Kính đi một nhà hàng gọi là “Khiết trai”.

Tên rất kỳ lạ, Hàn Kính cảm thấy rất hiếu kỳ. Mà bên trong nhà hàng trang hoàng và bố trí cũng phi thường lịch sự, tao nhã, vừa nhìn liền biết là nhà hàng có đẳng cấp cao.

Lan Tri quả nhiên là nam thần của hắn, ngay cả ăn cơm thưởng thức đều cao như vậy! Trong lòng Hàn Kính vô cùng tự hào, giống như Lan Tri có thưởng thức thì chính hắn cũng sẽ theo có thưởng thức vậy.

“Cậu đói rồi, vậy cậu gọi món đi.” Lan Tri đặt tay lên bàn, miễn cưỡng nhìn Hàn Kính nói.

Hàn kính thực sự là đói đến mức ngực trước dán vào sau lưng rồi. Hắn cũng không phải người thích khách sáo, nghe Lan Tri nói như vậy liền gật đầu, xung phong nhận việc mở ra thực đơn.

Kết quả vừa nhìn thực đơn, tay Hàn Kính liền run lên.

Không đề cập đến có rất nhiều tên món ăn trừu tượng đến căn bản đọc không hiểu. Trước tiên, giá của mỗi một món ăn đều là hàng nghìn.

Hàn Kính nhất thời vô cùng may mắn khi nãy mình không có ở trước mặt Lan Tri phồng má giả làm kẻ mập, cậy mạnh nói mình có tiền ăn, bằng không ăn xong bữa này hắn đại khái phải liên tục ăn vài tháng mì ăn liền.

Bất quá hắn cũng không thể làm cho Lan Tri tốn kém quá nhiều, vì vậy liền gọi bừa hai món có giá thấp nhất.

Lan Tri nghe hắn gọi xong, liền tự mình mở thực đơn, gọi thêm một món cải trắng nước trong.

Hàn Kính len lén nhìn qua, phát hiện Lan Tri gọi cái món cải trắng nước trong gì gì đó lại vẫn quá đắt, không khỏi thè lưỡi. Thè lưỡi xong, hắn thấy Lan Tri vẫn còn đang lật xem thực đơn, tựa hồ muốn gọi thêm vài món nữa.

Hàn Kính tiếc tiền. Hắn xem Lan Tri như người một nhà, luôn cảm thấy Lan Tri dùng tiền là tiền của mình. Vì vậy hắn nhanh chóng vươn tay ngăn cản, nói với Lan Tri: “Trước gọi ba món này đi! Tôi…Tôi kỳ thực cũng không phải quá đói.

(Sub: chưa gì đã nhận người nhà rồi, lão còn lâu mới rước được ẻm về)

Lan Tri nghe vậy, ánh mắt từ trên thực đơn dời đi, chậm rãi chuyển qua trên mặt Hàn Kính. Ánh mắt y xuyên qua tròng kính, ở dưới ánh đèn nhà hàng lóe lên một loại ánh sáng lợi hại.

Sắc bén trực tiếp đem lời nói dối của Hàn Kính đâm thủng.

“Nếu như không đủ…” Hàn Kính lắp bắp bổ sung, “Chúng ta có thể, có thể chờ thêm chút nữa mới gọi…”

“Ba – – ” Lan Tri nặng nề đóng lại thực đơn, trực tiếp cắt đứt lời Hàn Kính.

Hàn Kính sợ đến không dám lại lên tiếng.

“Gà kho hạt dẻ.” Lan Tri không nhìn Hàn Kính, lại gọi thêm một món nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.