Mấy ngày sau, dân chúng toàn Kinh Thành lại một lần nữa náo nhiệt chạy ra hai bên đường lớn xem Tam Vương gia mang theo đội ngũ nhân mã “Oanh oanh liệt liệt” rời đi.
Nàng ngồi trong xe ngựa, vén lên rèm cửa sổ nhìn cảnh sắc Kinh Thành đang từ từ lùi xa trong tầm mắt, lòng lưu luyến như cũng không bi thương.
Vừa rồi, nàng nhìn thấy bóng dáng Lưu Thuận Nghiêu chợt lóe qua trong đám người xem náo nhiệt, khoảng cách giữa nàng cùng Lưu Thuận Nghiệu quá xa nên nàng thấy không rõ thần sắc của hắn, tuy vừa rồi nhìn thấy qua hắn, như tâm nàng vẫn bình tĩnh không có dao động, nàng cười cười, thu hồi tầm mắt, xem như chưa hề phát hiện.
Nàng hiện tại đã có chính mình nhà, có hi vọng mới, có được sự ấm áp, nàng đã trải qua thống khổ bi thương giống như đó chính là một cuộc trải nghiệm giúp nàng trưởng thành hơn, mạnh mẻ hơn.
Những ngày tháng tốt đẹp khi nàng cùng Luu Thuận Nghiêu đã trải qua vĩnh viễn sẽ lưu lại trong Kinh Thành, nàng sẽ không mang đi, đồng thời những việc không vui, những việc phức tạp nàng cũng sẽ xóa đi khỏi trí nhớ của mình.
Lòng nàng rất nhỏ hẹp, sớm đã không còn đủ chỗ cho Lưu Thuận Nghiêu cưu ngụ.
“Gia giống như vừa nhìn thấy Lưu Thuận Nghiêu?” Ta nhìn bên ngoài xem mọi người náo nhiệt ra đường xem ta rời đi Kinh thành đến đất phong vô tình ánh mắt nhìn thấy Lưu Thuận Nghiêu lòng cảm giác không thoải mái.
“Thiếp không phát hiện.” Nàng kéo xuống rèm cửa sổ, cảng tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-thu-vuong-phi/2065674/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.