"Sư muội, ta nguyện muội năm nào cũng như hôm nay, năm nào cũng bình an." 
 Huynh ấy lặng lẽ ra đi, còn ta thì ngẩn ngơ, như mất đi thứ gì đó quan trọng. 
 Ta cảm nhận ngón tay huynh ấy dần dần lạnh đi, dần dần mất đi hơi ấm, nơi khóe mắt ta rơi xuống một giọt lệ nóng hổi. 
 Ta nguyện kiếp sau huynh ấy vạn sự như ý, bình an, vui vẻ, thọ mệnh dài lâu. 
 Ta ở bên cạnh huynh ấy mà khóc một hồi, rồi đem huynh ấy an táng tại nghĩa địa nơi đây. 
 Ta không chôn huynh ấy riêng một chỗ, mà để huynh ấy yên nghỉ bên những ngôi mộ khác. 
 Ta rất sợ cảnh vật đổi thay, nếu chỉ lập một nấm mộ cô quạnh, lâu dần e rằng sẽ không tìm thấy nữa. Chung với người khác, chí ít còn có thể tồn tại được trăm năm. Còn trăm năm sau thì ta chẳng dám nói trước. 
 Thế gian biến ảo vô thường, chẳng ai nói trước được điều gì. 
 Về sau, ta vẫn tiếp tục lang bạt khắp nơi, có lúc ở phàm trần, có khi lại về tu chân giới. 
 Gặp người ma tộc liền thuận tay trừ diệt, gặp pháp trận của ma tộc liền tiện tay phá bỏ, gặp chuyện bất bình liền thuận tay kết liễu nhân quả. 
 Nhiều năm trôi qua, nhị sư tỷ Bích Tiêu tông vẫn lặng lẽ vô danh. 
 Nhưng đại sư tỷ của ta thì đã trở thành tân nhiệm tông chủ, gánh vác đại sự trong môn phái, được thế nhân tôn kính xưng một tiếng "Triệu Tông chủ". 
Nàng là tu sĩ Nguyên Anh trẻ nhất bước vào Luyện Hư kỳ, là người có hy vọng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-su-ty-nang-vung-vang-nhu-lao-cau/4665769/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.