Thế nhưng kiếp này lại khác. 
 Huynh ấy là người mà mỗi lần ta nhìn thấy hoa Vấn Đạo liền nhớ đến. 
 Thôi sư huynh lại ở trên núi thêm ba năm, sau đó xuống núi. 
 Huynh ấy nói muốn ra ngoài dạo một chuyến, trước khi đi còn đến cáo biệt ta. 
 Ta bèn mua gà vịt rau xanh từ chỗ tiểu sư muội, nấu cho huynh ấy một bữa cơm thật thịnh soạn. 
 Huynh ấy cảm khái nói, cuối cùng cũng ăn được bữa cơm ta nấu. 
 Ta có chút thẹn, lại thấy hơi hối hận, năm đó sao ta lại keo kiệt như thế, sao lại không mời Thôi sư huynh ăn một bữa cơm? Thôi sư huynh thu dọn bát đũa, rửa nồi xong, lấy ra một quyển sách đóng bìa tinh xảo. 
 "Đây là những năm qua ta vẽ lại những điều vụn vặt trong Bích Tiêu tông, không phải vật gì quý giá, nhưng ta nghĩ sư muội có lẽ sẽ thích. Ta luôn cảm thấy muội có tình cảm rất sâu đậm với tông môn, không rõ vì sao, chỉ là có cảm giác như vậy." 
 Ta nhận lấy quyển sách, núi sông tinh tế hiện ra trước mắt, còn có mấy trang giấy để trống. 
 Thôi sư huynh mấp máy môi như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn chỉ để lại một câu:  
 "Bảo trọng." 
 Rồi xoay người, một mình đi xuống núi. 
 Huynh ấy đi rất chậm, nhưng đường nào rồi cũng có điểm tận cùng, vừa rẽ qua một khúc quanh, bóng người liền khuất dạng. 
 Chỉ còn lại một khúc dân ca nơi thôn dã vang vọng trên không trung, giai điệu êm dịu vấn vương, mà lời ca lại chẳng hiểu được câu nào. 
Bỗng dưng ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-su-ty-nang-vung-vang-nhu-lao-cau/4665768/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.