“Dạ.” Giáo chúng cũng đều trở nên phấn chấn, càng hướng sâu vào bên trong để tìm kiếm.
Đúng lúc này có một người đang đứng ở mặt sau đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, thần sắc khẽ động, lập tức bước lên rồi quỳ gối trước mặt Ân Nam Hàn, “Giáo chủ, thuộc hạ có việc bẩm báo.” Người này chính là người đã trải thang mây trên vách núi.
Ân Nam Hàn cúi đầu nhìn hắn một cái, “Nói.”
“Bẩm Giáo chủ, vừa rồi khi thuộc hạ trải thang trên vách núi có thấy chim chóc bị kinh động ở một hướng.” Lúc trước bởi vì người này không xác định ở dưới vực thẳm còn có người tồn tại cho nên mới đặt nghi hoặc mà mình đã nhìn thấy xuống đáy lòng, nhưng hiện tại nếu đã chứng thật trong sơn động có dấu vết của con người để lại cách đây không lâu, cũng chưa tìm được hài cốt của Thiếu chủ, như vậy những gì mà hắn đã nhìn thấy cũng rất đáng giá để cân nhắc, nếu Thiếu chủ thật sự chạy về hướng kia (http://fynnz.wordpress.com/2012/02/01/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-t%E1%BB%AD-ch%C6%B0%C6%A1ng-72/” o “Powered by Text-Enhance) thì hắn đã giành được công lớn.
Nghe xong thủ hạ bẩm báo, trên khuôn mặt thờ ơ của Ân Nam Hàn chậm rãi xuất hiện một chút biến hóa, nếu nói hành động đi tìm Ân Duệ là thuận buồm xuôi gió thì hiện tại chính là trời cũng giúp ta, hảo nhi tử của ta, ngươi trốn không thoát đâu, tâm tình ảm đạm nhiều ngày như vậy, rốt cục Ân Nam Hàn cũng cười nhẹ thành tiếng, “Ngươi dẫn đường, tiếp tục lục soát.”
……
Ảnh Thất không có một khắc dừng lại, trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-phan-chi-nhat-giao-chu/3253907/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.