Sắc trời trở tối, sau khi Bạch Phàm tỉnh dậy thì chuyện đầu tiên mà hắn làm chính là nâng tay sờ vào ngực, khi hắn đụng đến nơi đó thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh hỉ, vội vàng lấy ra, quả nhiên gặp được bút pháp quen thuộc, là Ân Duệ hồi âm cho hắn.
Bạch Phàm đọc từng câu từng chữ mà Ân Duệ đã viết cho hắn, tâm tình dần dần thả lỏng, nhiều ngày qua hắn không nhận được hồi âm của Ân Duệ, vì vậy lúc này lại có một cảm giác vừa thỏa mãn vừa quý trọng khiến cho Bạch Phàm muốn phỉ nhổ chính mình nhưng lại không có cách nào dời mắt khỏi lá thư, trong thư hết thảy đều như thường, cũng không nói cái gì quan trọng, Bạch Phàm nhẹ nhõm đọc tiếp, trên mặt thỉnh thoảng mang theo ý cười, đến khi đảo qua dòng cuối cùng thì nụ cười trở nên cứng đờ.
Ảnh Thất trông có vẻ đang chăm chú canh lửa lại đột nhiên ngẩng đầu, âm trầm nhìn về phía bên này, “Giáo chủ, ngài bị sao vậy?”
Không biết có phải do ánh lửa bập bùng chiếu rọi trên mặt của Ảnh Thất hay không mà Bạch Phàm lại cảm thấy lúc này Ảnh Thất có một chút khác biệt so với ngày thường, thần sắc vô cùng xa lạ, ngay cả ngữ khí cũng đặc biệt trầm thấp.
“À, không sao, chỉ là vết thương đột nhiên bị nhói đau.” Bạch Phàm hơi nghiêng đầu, một tay che bụng, lộ ra bộ dáng cau mày nhẫn nại.
Ành Thất từ bên đống lửa đi đến, hắn quỳ một gối bên cạnh Bạch Phàm, giọng điệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-phan-chi-nhat-giao-chu/3253899/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.