Chương trước
Chương sau
Bạch Phàm nhìn bức tranh trong tay của Ân Nam Hàn, tựa hồ mất đi khả năng nói chuyện, hiện tại không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để hình dung sự khiếp sợ trong lòng của hắn, đôi mắt của hắn trừng to, nhìn vào bức tranh với cảnh tượng không thể chịu nổi.

Ân Nam Hàn nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của Bạch Phàm thì không khỏi cười khẽ, “Phụ thân cũng chỉ mới biết, hóa ra hảo nhi tử của ta lại có hứng thú như vậy đối với nam nhân, không biết Duệ nhi có thể nói cho phụ thân biết người nam nhân trong tranh là ai hay không?”

Bạch Phàm vẫn nhìn chằm chằm vào bức tranh, không làm ra bất cứ phản ứng nào đối với lời nói của Ân Nam Hàn.

“Không muốn nói hay sao? Cũng không thành vấn đề, thế lực của Hắc Nguyệt thần giáo lớn như vậy, chỉ cần có tranh vẽ thì sớm hay muộn cũng có thể tìm ra.” Ân Nam Hàn nhướng mi nói một cách tự tin.

Bạch Phàm không bận tâm đến lời uy hiếp của Ân Nam Hàn, cho dù thế lực của Ân Nam Hàn có lớn thế nào, thủ đoạn phi thường thế nào thì cũng không thể tìm được một người căn bản không tồn tại trên đời này. Nhưng không bận tâm đến lời uy hiếp của Ân Nam Hàn không có nghĩa Bạch Phàm không để ý đến bức tranh khủng khiếp mà Ân Nam Hàn đang triển lãm trước mặt mọi người. Người khác không biết người nam nhân trong tranh là ai nhưng hắn thì biết rất rõ. Ánh mắt từ khắp bốn phía nhìn chằm chằm vào bức tranh làm cho hắn sinh ra một cảm giác hổ thẹn. Bạch Phàm kiềm chế phẫn nộ, thấp giọng nói, “Còn không mau thu hồi bức tranh, để cho mọi người biết nhi tử của ngươi là đoạn tụ thật vinh quang hay sao?” (đoạn tụ trong câu dư đào đoạn tụ để chỉ về mối tình đồng tính của Di Tử Hà và Vệ Linh Công thời xuân thu chiến quốc)

Ân Nam Hàn nhướng mi, “Bổn tọa làm việc cũng không e ngại bất luận kẻ nào hồ ngôn loạn ngữ.”

Bạch Phàm cắn răng căm tức nhìn Ân Nam Hàn, hiện tại tên đầu sỏ Ân Duệ lại không ở đây, hắn chỉ có thể đem toàn bộ phẫn nộ không thể phát tiết mà dời lên đầu của Ân Nam Hàn.

Ân Nam Hàn nhìn thấy ánh mắt này của Bạch Phàm thì liền nheo mắt lại, nói ra một câu hơi trào phúng, “Bổn tọa nói không đúng hay sao, tự mình làm ra gièm pha còn sợ người ta đàm tiếu? Hôm nay ta sẽ thanh lý môn hộ, người đâu, bắt giữ tên nghịch tử này cho bổn tọa.”

“Dạ.”

Ân Nam Hàn vừa thốt lên liền làm cho song phương đang hết sức căng thẳng lập tức lâm vào hỗn chiến, bởi vì Ân Nam Hàn chỉ nói là bắt giữ chứ không bảo là bất luận sinh tử, cho nên đám xạ thủ không dám nã tiễn mà chỉ bao vây xung quanh, luận về nhân lực và địa thế thì bên phía Bạch Phàm không đủ, phía sau lại là vực thẳm không thể lui, chỉ có thể liều mạng chống cự.

Ân Nam Hàn nhìn thấy Bạch Phàm bị vây vào thế hạ phong, dần dần không thể tiếp tục chống đỡ, khóe miệng khẽ nhếch lên rồi cất cao giọng, “Ai có thể bắt giữ tên nghịch tử này thì bổn tọa sẽ trọng thưởng.” Câu này của Ân Nam Hàn như đổ thêm dầu vào lửa, tiếng chém giết lại lớn hơn vài phần. Ngay trong thời khắc này không có ai chú ý đến một ám vệ giữa vòng hỗn chiến đang lặng lẽ xê dịch về phía Bạch Phàm, vì ám vệ vốn là bên phe mình cho nên không ai chú ý đến người nọ, hắn thành công đi đến bên cạnh Bạch Phàm.

Hắn hơi cúi đầu, che giấu cảm xúc càng lúc càng bất ổn của mình, nơi này, chính là nơi này Ảnh Thất đã bị đẩy xuống ngay tại đây.

Nửa năm qua cảnh tượng Ảnh Thất chết thảm không chỉ xuất hiện một lần trong mộng của hắn, hắn luôn cảm thấy khóe miệng khép mở của Ảnh Thất ở trong mộng đang nói với hắn, báo thù, phải báo thù cho Ảnh Thất….Nhưng nói thì dễ hơn làm, người giết chết Ảnh Thất chính là chủ nhân mà bọn họ đã nguyện trung thành, là Giáo chủ của Hắc Nguyệt thần giáo. Từ nhỏ hắn đã được giáo huấn tư tưởng trung thành của ám vệ, chính vì điều này đã ngăn cản hắn, thậm chí tố giác hắn. Cho nên ý niệm phản bội vẫn bị Ảnh Lục gắt gao đè xuống đáy lòng, mãi cho đến hôm nay mới có được cơ hội ngàn năm một thuở….

Ánh mắt của Ảnh Lục dần dần đỏ ngầu, khóe mắt nhìn thấy Giáo chủ ở cách đó không xa, phía sau lưng của Giáo chủ là vực thẳm, đúng lúc này Bạch Phàm vì né tránh một nhát kiếm mà lại lui ra sau một bước, chính là nơi đây, trong mắt của Ảnh Lục hiện lên một chút điên cuồng, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người cũng như Bạch Phàm hoàn toàn không hề phòng bị, hắn thét lớn, “Giáo chủ, ta đến giúp ngươi.” Một thanh đoản kiếm đâm thẳng vào bụng của Bạch Phàm.

Cảm giác đau đớn truyền đến từ phần bụng, có cái gì ấm áp đang chảy ra, Bạch Phàm ngẩng đầu nhìn người đánh lén mình một cách ngỡ ngàng, Ảnh Lục không cho bất luận kẻ nào có cơ hội phản ứng, sau khi đâm một nhát thì liền trực tiếp thuận thế đẩy Bạch Phàm xuống vực thẳm. fynnz.wordpress.com

Biến cố này xảy ra quá nhanh, ngay cả ám vệ bên cạnh Bạch Phàm cũng chỉ kịp nhìn thấy bóng trắng ngã xuống vực thẳm, Ân Nam Hàn mạnh mẽ đứng bật dậy.

Sau khi Ảnh Lục đẩy Bạch Phàm xuống vực thẳm, bởi vì dùng sức quá độ mà bàn tay trở nên run rẩy, mơ hồ nhận thấy đám ám vệ ở xung quanh có xu thế bao vây, hắn quyết định thật nhanh, vội vàng tiến lên rồi quỳ xuống trước mặt Ân Nam Hàn, “Thuộc hạ tham kiến Giáo chủ.”

Ảnh Lục vừa quỳ xuống thì làm cho bốn phía trở nên im lìm, tầm mắt của mọi người đều nhìn về phía Ân Nam Hàn.

Ân Nam Hàn nhìn Ảnh Lục, sắc mặt cũng không hòa hảo, thậm chí có một chút khủng bố, tầm mắt của hắn đặt lên người Ảnh Lục, đảo qua bàn tay vẫn còn lưu lại vết máu đỏ sẫm, hắn cất lên giọng nói âm trầm, “Bổn tọa nhớ rõ chưa từng thu nhận ngươi.”

“Thuộc hạ Ảnh Lục, ngày thường luôn sùng bái Giáo chủ, trong lòng của thuộc hạ chỉ có Giáo chủ mới là người chân chính đứng đầu Hắc Nguyệt thần giáo, thiếu chủ Ân Duệ lòng muôn dạ thú, thừa dịp Giáo chủ mất tích lại âm mưu đoạt vị, trong lòng của ta vốn không phục, hôm nay Giáo chủ đã quay lại, thuộc hạ vui sướng đến cực điểm, may mắn hoàn thành nhiệm vụ, đã hoàn thành mệnh lệnh thanh lý môn hộ của Giáo chủ, cung nghênh Giáo chủ đã quay trở về.” Ảnh Lục toát mồ hôi lạnh nhưng vẫn lớn tiếng nói dứt lời, hắn đang đánh cược, nếu thắng thì lần này sẽ vô sự, nếu thua thì xem như tự kết liễu. Hắn là ám vệ của Ân Duệ, hắn thật sự không biết rõ tính tình của lão Giáo chủ Ân Nam Hàn này, cho nên trong lòng cũng không nắm chắc phần thắng.

Ân Nam Hàn nghe xong lý do thoái thác của Ảnh Lục, khóe miệng liền lộ ra một nụ cười kỳ dị, trong mắt vẫn tràn ngập băng lãnh, “Đúng vậy, ngươi thay bổn tọa thanh lý môn hộ đã lập được công lớn, ngươi muốn bổn tọa thưởng cái gì cho ngươi.”

Ảnh Lục cúi đầu cho nên không nhìn thấy nét mặt của Ân Nam Hàn mà chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ, hắn tưởng rằng nguy cơ đã qua, hắn đã thắng cược, dù sao đã có không ít phụ tử tương tàn để tranh giành ngôi vị tối cao kia, Ảnh Lục thả lỏng thân thể đang căng thẳng của mình, “Thuộc hạ không dám kể công.”

Ân Nam Hàn cất lên tiếng cười càng lúc càng lớn, không ngừng gật đầu, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ cao hứng, nhưng Ngũ trưởng lão ở bên cạnh lại bắt đầu kinh hãi, bởi vì tình trạng hiện tại của Giáo chủ rất bất thường.

“Hảo, hảo….khá lắm cẩu nô tài bán chủ cầu vinh.” Khi nói đến bốn chữ bán chủ cầu vinh thì thanh âm của Ân Nam Hàn bất chợt trầm xuống, rắc một tiếng, tay vịn của cỗ kiệu lập tức bị hắn bẻ gãy, biến cố bất chợt làm cho Ảnh Lục nhất thời tái mặt.

“Thay bổn tọa thanh lý môn hộ? Bổn tọa giáo huấn nhi tử cũng cần đến phiên một nho nhỏ ám vệ như ngươi nhúng tay vào hay sao? Thân là ám vệ mà dám phản bội chủ tử, lấy mạng của chủ tử để thỉnh công thì có xứng làm ám vệ hay không? Theo bổn tọa thấy thì cả đám ám vệ các người hoàn toàn không đủ tư cách, người đâu, bắt tất cả bọn họ lại cho ta, các ngươi vốn là bổn tọa cấp cho Duệ nhi, nếu hiện tại Duệ nhi đã mất thì các ngươi cũng không cần phải tồn tại.” Ân Nam Hàn nhìn đám ám vệ, thản nhiên truyền xuống mệnh lệnh huyết sát.

Sau khi hạ xong mệnh lệnh thì Ân Nam Hàn đi đến trước mặt Ảnh Lục đã quỳ xụi lơ, từ trên cao nhìn xuống đôi tay vẫn còn mang theo vết máu chói mắt, hắn lạnh lùng nói, “Đôi tay này đã làm ra hành vi phản chủ, không cần thiết phải giữ lại, chém cho ta.”

Nghe Ảnh Lục vừa kêu thảm thiết vừa bị kéo xuống, trong mắt của Ân Nam Hàn xuất hiện một chút phiền chán, hắn chậm rãi bước đến vách núi, nơi này được gọi là Lặc Mã Nhai bởi vì vào ban ngày nhìn xuống không thể thấy đáy, huống hồ là ban đêm chỉ có thể nhìn thấy một màu tối đen như mực, không biết Ân Nam Hàn đứng ở vách núi bao lâu, sau đó lại hạ lệnh, “Phái người đi xuống tìm kiếm, sống phải thấy người chết phải thấy xác, mặc kệ thế nào cũng phải đem hắn về cho bổn tọa.”

“Dạ.”

……

……

Bạch Phàm mở mắt ra trong hỗn loạn, chỉ cảm thấy trên người rất đau, cổ họng khô rát, bàn tay theo bản năng sờ xuống bụng nhưng lại bị cầm lấy, “Đừng nhúc nhích, thương thế của ngươi đã được băng bó, uống một chút nước đi.”

Bạch Phàm chỉ cảm thấy âm thanh kia vô cùng quen thuộc, hắn muốn thấy rõ là ai, nhưng tầm mắt mơ hồ chỉ thấy một bóng đen mờ mịt, dòng nước trong lành thấm vào đôi môi khô khốc, Bạch Phàm hấp thu nguồn nước theo bản năng, cho đến khi giảm bớt cơn khát thì sự mệt mỏi và cảm giác buồn ngủ lại tiếp tục càn quét, hắn lại nhắm mắt rồi thiếp đi, tuy rằng không biết đối phương là ai nhưng hắn có một cảm giác rất quen thuộc và tin cậy, chính là cảm giác này làm cho hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ…..

Cứ như vậy tỉnh tỉnh ngủ ngủ hai ngày, cơn sốt của Bạch Phàm rốt cục cũng hạ xuống, hiện tại hắn đang dựa vào vách đá, ngơ ngác nhìn đống lửa ở dưới đất. Vết thương trên bụng vẫn nhói đau như cũ khiến hắn không dám động đậy, vết thương này là hắn sơ suất làm cho thân thể của Ân Duệ bị tổn hại nặng nề như thế, hắn rất áy náy, nhất là lúc rơi xuống vực thẳm, suy nghĩ duy nhất trong đầu của hắn chính là nếu hắn chết thì làm sao bây giờ, nếu thân thể của Ân Duệ chết thì hắn phải lấy cái gì để đền cho Ân Duệ đây.

Sau khi tỉnh dậy trong thân thể của Ân Duệ thì Bạch Phàm mới thở phào nhẹ nhõm, quả thật còn cảm thấy vui mừng hơn so với chính mình gặp đại nạn mà không chết. Đáng lý lúc này hắn nên cùng Ân Duệ nói chuyện, trấn an nỗi lòng của hai người, nhưng mỗi khi hắn nghĩ đến Ân Duệ thì trong đầu sẽ hiện lên bức tranh khủng khiếp kia, làm sao mà Ân Duệ có thể vẽ ra….cái thứ đó cơ chứ, chẳng lẽ trong lòng của Ân Duệ cũng nghĩ như vậy hay sao?

Bạch Phàm nhắm chặt mắt nhưng không thể nào ngăn cản hình ảnh hai nam tử trần trụi giao triền vào nhau, không phải Bạch Phàm không nghĩ đến đây là âm mưu mà Ân Nam Hàn sử dụng để ly gián quan hệ của hắn và Ân Duệ, nhưng suy đoán này vừa mới hiện lên thì đã bị hắn dẹp bỏ, dù sao Ân Nam Hàn cũng chưa đến mức thái quá như thế, hơn nữa hắn nhận ra bức tranh đó là do Ân Duệ vẽ.

Hắn là người hiểu rõ Ân Duệ nhất trên thế gian này, bức tranh đó có phải là bút pháp của Ân Duệ hay không, chỉ cần liếc mắt thì hắn cũng nhìn ra, nhưng thông qua chuyện này thì hắn đột nhiên bắt đầu nghi ngờ bản thân hắn thật sự hiểu biết Ân Duệ hay sao? Hắn nhìn Ân Duệ lớn lên, biết Ân Duệ yêu thích cái gì, hắn biết hầu như tất cả những gì xảy ra trong cuộc sống của Ân Duệ, nhưng hắn lại không biết suy nghĩ trong lòng của Ân Duệ….

Tiếng bước chân rất nhỏ cắt ngang mạch suy nghĩ của Bạch Phàm, hắn ngẩng đầu bình tĩnh nhìn người đang tiến vào, “Ảnh Thất.”

Ảnh Thất cầm lấy một con cá vẫn còn tươi vừa được xử lý sạch sẽ mà bỏ vào trong nồi đá, thêm vào một chút nước để nấu canh, “Đợi một lát nữa thì Giáo chủ có thể dùng bữa, đây là cá quả mà thuộc hạ vừa bắt được, có công dụng rất tốt để khôi phục thương thế.”

Bạch Phàm nghiêng đầu nhìn Ảnh Thất, trên mặt Ảnh Thất không biết từ khi nào đã có thêm một vết sẹo, càng tăng thêm vài phần dũng mãnh, nhưng thái độ của Ảnh Thất đối với hắn vẫn ôn hòa như cũ, nói gì nghe nấy, chăm sóc rất chu đáo. Nhưng Bạch Phàm luôn cảm giác có một chút bất thường, chẳng phải Ảnh Thất bị Ân Duệ phái đi làm nội ứng hay sao, vì sao lại xuất hiện ở dưới vực thẳm này? Hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi Ảnh Thất nhưng Ảnh Thất vẫn luôn trầm mặc cho nên Bạch Phàm cũng không vội bức bách, bởi vì toàn bộ việc ăn, mặc, đi lại hiện tại đều phải dựa vào Ảnh Thất.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.