Giấc mơ đó đối với Ân Duệ mà nói cũng giống như mở ra một cánh cửa khác cho hắn, đưa khát vọng sâu trong nội tâm cùng với một chút ngây thơ hoàn toàn hiển lộ trước mặt hắn.
Khi tỉnh dậy khỏi giấc mộng, Ân Duệ có một chút sợ hãi, hắn sợ cảnh trong mơ bị Phàm biết được, dù sao khi nằm mộng thì Phàm và hắn đang ở cùng một thân thể. Nhưng cho dù sợ hãi thì giấc mơ kia (http://fynnz.wordpress.com/2012/01/12/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-47/” o “Powered by Text-Enhance) cứ thường xuyên xuất hiện trước mặt hắn, tỏ rõ khát vọng chân thật nhất trong lòng của hắn.
Sau khi cẩn thận dò xét một thời gian, Ân Duệ phát hiện Phàm vẫn như thường, mười năm qua cũng chưa từng nhìn thấy giấc mơ của hắn, lúc này Ân Duệ mới cảm thấy yên tâm, nhưng giấc mơ đó vẫn như hình với bóng mà lượn lờ trong đầu của hắn.
Một ngày nọ, Ân Duệ tiến vào mật thất treo đầy bức tranh của Phàm, mật thất này chính là bí mật lớn nhất của hắn, nơi đây sưu tầm hết thảy dấu vết của Phàm, là nơi mà hắn có thể tận tình nghĩ đến Phàm, nhớ đến Phàm, không cần lo lắng bị bất luận kẻ nào quấy rầy, là một nơi mà ngay cả Phàm cũng không biết.
Sau khi đem lá thư của Phàm đặt vào trong thùng thì Ân Duệ lại ngẩng đầu lẳng lặng nhìn lên bức tranh của Phàm. Người trong tranh sống động như thật, vẫn dùng nụ cười đó nhìn hắn, đôi mắt giữa hai hàng chân mày rất có thần, lại ẩn chứa một chút ôn nhu, càng nhìn lâu thì sắc mặt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-phan-chi-nhat-giao-chu/3253882/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.