Khuôn mặt cau có của Ngụy An khi nghe câu nói của anh liền vui vẻ ra mặt.Cô ta biết chắc anh họ là đang đứng về phía cô ta,bởi tính cách của anh họ rất khó gần cũng không thích lo chuyện bao đồng.Huống chi là việc đi bênh con nhỏ đó lại càng không.
Ngụy An đắc ý vểnh mặt về phía của Tử Kì cùng Quế Tư Hạ,giọng điệu không lớn cũng không nhỏ nhưng đều nghe ra vẻ khinh miệt.
-Nghe thấy gì chưa,hai người các cậu xin lỗi tôi đi.
Có sự xuất hiện của Ngụy Tư Đằng,không khí trong phòng học đều duy trì dưới áp lực nặng nề.Càng huống chi lời anh nói ra có ai mà không theo bản năng mà răm rắp nghe theo.
Quế Tư Hạ nắm chặt lấy tay Tử Kì định kéo đi ra khỏi lớp,cô mặc dù là có chút e lệ với Nhị Gia.Nhưng bọn cô không sai,Tử Kì chỉ là trả đũa cho cô thôi ,người gây chuyện trước là Ngụy An hà cớ gì bọn cô phải xin lỗi.
Nào ngờ còn chưa bước chân ra khỏi lớp học thì giọng nói trầm lắng kia lại lần nữa vang lên.
-Ngụy An xin lỗi bạn học đi.
Lần này Ngụy An mới dám nhìn thẳng vào anh họ.Cô ta chợt mở căng mắt không dám tin những gì mình vừa nghe.Miệng chỉ vừa hé muốn nói thì liền trông thấy khuôn mặt lạnh nhạt kia của anh họ.Cô ta hiểu ánh mắt đen láy đó là đang ám chỉ điều gì.
Bàn tay còn đang ra sức nắm chặt làn váy kia không ngừng hằn lên gân xanh trông đến dữ tợn.Vẻ mặt không cam chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-gia-thuong-em/2745008/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.