Lời này vừa thốt ra, Phương Lăng trong lòng khẽ giật mình, môi ngập ngừng, như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại kìm lại.
Thôi Văn Hi đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài khung cảnh xanh tươi. Trong lòng nàng đã tính toán kỹ lưỡng, nhưng biểu hiện vẫn ôn hòa và vô hại. Từ trước đến nay, tính tình của nàng luôn như vậy: hỉ nộ không lộ ra ngoài, bất kể đối diện với chuyện gì, nàng đều giữ thái độ điềm tĩnh, nhã nhặn.
Dù hiện tại mối quan hệ với Khánh Vương căng thẳng như nước với lửa, nàng vẫn chưa từng nổi giận hay mất kiểm soát. Những cảm xúc yếu đuối ấy chỉ khiến bản thân trở nên thấp kém, nàng không bao giờ muốn giống như Bình Dương, đau khổ vì tang phu mà không bước tiếp, càng không cho phép mình sống trong bi kịch. Cuộc đời nàng còn dài, phải mạnh mẽ đối diện với tương lai.
Ngày hôm sau, Lưu bà tử từ biệt viện lấy cớ mua sắm để ghé qua Khánh Vương phủ. Khi đó, Thôi Văn Hi đang kiểm tra sổ sách trong biệt viện. Phương Lăng bước vào thông báo: “Nương tử, Lưu bà tử đến rồi.”
Thôi Văn Hi khẽ đáp: "Mời bà ta vào."
Chẳng mấy chốc, Lưu bà tử cẩn trọng bước vào, cúi người chào: “Lão nô Lưu Nghi kính chào nương tử.”
Thôi Văn Hi ngẩng đầu nhìn bà ta, cười nhẹ nhàng: “Dạo này ở biệt viện, Lưu bà tử có quen không?”
Lưu bà tử đáp: “Nhờ ơn nương tử, lão nô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-ga-dong-cung/3701610/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.