Lại nói về phủ Khai Phong hơn nửa tháng trước.
Bạch thiếu gia, đúng, chính là cái vị thiếu gia tự xưng Bạch Ngọc Đường, kỳ thực tên là Bạch Vân Cẩm, đang thở phì phò chạy đến phủ Khai Phong.
Phải nói nó còn không biết phủ Khai Phong ở đâu. Mười tám năm nay, cha mẹ chỗ nào cũng cho nó đi, chỉ riêng thành Biện Lương là không cho nó đến. Đương nhiên, kỳ thực mỗi lần nó đi đến đâu, là hết lần này đến lần khác lại gặp rắc rối đến đó.
Có điều mặc dù không biết đường, nhưng sự tình ở phủ Khai Phong cha mẹ nó một điểm cũng không kể thiếu với nó. Cho nên nói đi nói lại, nó vẫn vô cùng quen thuộc với từng con đường ở thành Khai Phong này.
Ba rẽ hai quẹo, nó liền đến trước cửa phủ Khai Phong.
Thiếu gia trong lòng đắc ý. “Thiếu gia ta quả nhiên là khác với tất cả mọi người! Chưa từng đến cũng tìm được!” Bèn dương dương tự đắc muốn đi cửa chính. Nhưng suy nghĩ một chút cảm thấy không ổn. Mình không phải là đến thăm Bao đại nhân, mình tới là để lột da con mèo giả kia! Bèn nhìn một chút bức tường phủ Khai Phong không phải đặc biệt cao nhưng vẫn cao hơn các viện lạc khác hơn phân nửa, nhún mũi chân nhảy lên đầu tường.
Với khinh công của Cẩm Mao Thử Bạch thiếu gia chúng ta, một chút tường thành ấy mà còn phải nói?
Thế là nó nhìn trái nhìn phải. Cuối cùng cũng nhìn thấy căn phòng sáng đèn vốn thuộc về cha mẹ nó.
Đương nhiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-dai-khai-phong-phu/2844073/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.