Cố An Hi cúp điện thoại, không đứng vững ngã nhào xuống sàn.
Dịch Cẩn Đình đưa tay về phía cô, sau đó nghiến răng nghiến lợi rụt tay về.
“Anh có thể…”
Cô đưa mắt nhìn thấy bàn tay anh rút lại, lời còn chưa nói ra liền giữ lại, đứng lên và loạng choạng chạy ra ngoài.
“Ầm.”
Cánh cửa mở bật ra tạo ra tiếng động lớn.
Dịch Cẩn Đình mím chặt môi, bước chân ra khỏi phòng họp.
Đứng trước Thinh Thế đón xe taxi, nhưng buổi chiều gần giờ tan ca rất khó có thể đón được xe. Cô đợi mãi mới nhìn thấy một chiếc, chưa kịp lên xe đã bị một người phụ nữ ở phía sau đẩy cô và leo lên xe trước.
“Này…”
Trong lòng đầy thất vọng, cô lúc này gấp không thể làm gì, cô liền hướng về phía bệnh viện mà chạy bộ đi.
“Bíp.”
Hôm nay cô mặc chiếc váy của bộ vest bó chân, khe hở chân không nhiều, lại mang giày cao 7 phân…nên thật khó khăn.
“Bíp…bíp…”
Nghe được tiếng kèn phía sau, Cố An Hi cũng không quay đầu lại, sợ mình đang lấn đường liền chạy xích vào phía trong lề.
“Két…”
Nghe thấy tiếng thắng xe, cô có chút tò mò quay đầu lại nhìn.
Một chiếc maybach quen thuộc dừng lại, cánh cửa sổ từ từ hạ xuống.
Cô nhìn vào bên trong, Cố An Hi hơi kinh ngac: “Dịch Cẩn Đình.”
Dịch Cẩn Đình liếc nhìn cô: “Lên xe.”
Cố An Hi: “…”
Khi nãy cô muốn nhờ anh, nhưng nhìn gương mặt của anh quá xa cách và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-ca-anh-du-tan-nhan/3456731/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.