Đêm đó, Dịch Cẩn Đình lần đầu ngủ lại Bạch Kim Thượng Uyển, buổi tối trời mưa sét đánh ầm ầm, anh nằm ở ghế sô pha trong phòng của Cố An Hi, tự mắng chửi bản thân đang làm cái quái gì.
Trong mơ màng, Dịch Cẩn Đình chìm vào giấc ngủ, một giấc mơ mà ba năm trước dường như quay trở lại.
Vào buổi tối, Dịch Cẩn Đình lên núi ngắm sao ở ngoại ô Hải Sơn với niềm hân hoan tột độ.
Vị trí tốt nhất là trên đỉnh núi, dù đường lên núi rất cao, hai bên có những hàng cây cao nhưng trên đỉnh núi không có cây cối, rất thích hợp cho việc ngắm sao.
Trên đỉnh núi cũng đã có vài cặp đôi hẹn hò mang theo cả lều.
Anh đứng một mình trên đỉnh núi, gương mặt không có biểu lộ nhưng trong lòng vô cùng mong chờ.
Thời gian từng phút trôi qua, Cố An Hi vẫn còn chưa đến, anh vẫn là kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi quá muộn, anh gọi điện thoại cho cô nhưng cô một mực không nhận cuộc gọi.
Sau đó, bầu trời bỗng nhiên sấm sét nổi lên, những người ngắm sao đều thu dọn để xuống núi, chỉ riêng Dịch Cẩn Đình là không rời đi. Bởi vì đường đi quanh co, hai đường lên xuống núi khác nhau, anh sợ khi anh xuống núi thì Cố An Hi lại lên núi.
Anh gọi hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác cho cô, đến cuối cùng, nhận được một đoạn tin nhắn từ cô: “Dịch Cẩn Đình, đi chết đi.”
Anh không hiểu vì sao cô lại nhắn như vậy, anh gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-ca-anh-du-tan-nhan/3455631/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.