Sau bữa tiệc rượu hôm đó, Hà Nhiên thề thốt sẽ không bao giờ uống thêm lần nào nữa, nhiều nhất chỉ nhấp môi vài cái cho vui cùng bạn bè.
Cô cũng nghe từ hội bà tám là Lý Thân đưa Chu Viễn Kỳ về rồi có chuyện gì đó xảy ra mà hai ngày sau Chu Viễn Kỳ xin nghỉ việc, còn Lý Thân thì ấp a ấp úng tránh né ánh mắt mọi người. Họ được nước trêu thêm vài câu, cuối cùng chọc giận vị chủ nhiệm này và bị đuổi ra ngoài hết. Hôm ấy, trạm cứu trợ 41 tạm đóng cửa, Lý Thân từ giữa trưa đã rời đi.
Cuộc sống của Hà Nhiên trôi qua vô cùng hạnh phúc, học tập đã có bạn trai lo, tuy rằng chuyên ngành của hai người khác biệt nhưng Nam Cung Lân học rộng hiểu sâu, kiến thức uyên bác, giúp cô làm vài ba bài báo cáo không thành vấn đề. Tất nhiên, bình thường cô cũng rất chăm chỉ, khi nào thật sự khó quá mới nhờ tới anh.
Nam Cung Lân chính thức dọn qua ở cùng phòng với Hà Nhiên, còn nói:
“Căn phòng kia của anh trống trải quá, mỗi lần đi làm về đều không thấy bóng ai ra đón, anh cô đơn.”
Cô biết thừa anh chỉ đang lý do lý trấu, miệng mồm thật dẻo mép, nhưng nhìn đuôi mắt cong cong của anh, nghe thấy giọng nói trầm ấm dịu dàng bên tai mình, cô giả vờ giả vịt:
“Vậy hửm? Anh ở bên phòng em cũng được, nếu anh không thấy chật.”
“Anh cảm thấy dù nơi này có chật một chút nhưng được ở bên cạnh em thì vẫn tốt hơn nơi khác nhiều.” Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhe-nhang-cau-dan/1183553/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.