Cách ngày, trạm cứu trợ động vật số 41 và phòng khám Truy Nhiên tổ chức một bữa tiệc không nhân dịp gì cả. Họ cảm thấy quá buồn chán nên đặt chỗ ở một quán nhậu và kéo ra đó ăn uống vui chơi. Hà Nhiên, Nam Cung Lân, Lý Thân, Chu Viễn Kỳ, cả Đỗ Trúc và vài người khác nữa, đều có mặt đúng giờ để chuẩn bị giải sầu. Gần đây Hà Nhiên đã công khai mối quan hệ với Nam Cung Lân nên mọi người không trêu chọc cô nữa, mà đổi sang ghẹo Lý Thân cùng Chu Viễn Kỳ. Lý Thân là một người hết sức bình thường, công việc tạm ổn, ngoại hình tạm ổn, tất cả mọi thứ đều ở tầm trung, nhưng điểm mạnh của hắn là trưởng thành, thấu hiểu và khiếu hài hước. Khi ở cạnh Chu Viễn Kỳ - một người có nhiều tâm sự thì vừa vặn phù hợp. Nói bữa tiệc này là để giải stress chi bằng thừa nhận mọi người muốn tạo cơ hội cho Lý Thân với Chu Viễn Kỳ thân thiết hơn. Ai cũng nhìn ra bọn họ có gì đó khác thường, chỉ người trong cuộc còn mơ hồ chưa rõ. Hà Nhiên ngồi bên cạnh Nam Cung Lân lén lút hỏi: “Tửu lượng của anh có tốt không?” “Có, sao vậy?” Bình thường họ không đi ra ngoài uống bia, uống rượu nên Hà Nhiên chỉ đoán bừa, nào ngờ trúng thật. Cô nhỏ giọng nói: “Em uống tệ lắm, lát nữa có gì anh uống giúp em được không?” Nam Cung Lân ồ lên một tiếng, sau đó ánh mắt ngậm ý cười nhìn cô: “Có thưởng gì không?” “Không có!” Cô đánh vào đùi anh một cái, mắng: “Em thì uống cũng không sao, cùng mọi người vui vẻ một chút thôi, nhưng nói anh không nghe thì đến lúc em nhậu vào em làm bừa, anh nhất định sẽ mất mặt đó!” “Anh hiểu rồi.” Nam Cung Lân đáp, trong lòng lại đang nghĩ không biết khi cô say xỉn sẽ là bộ dạng gì, anh muốn nhìn xem. Vì vậy, khi mọi người bắt đầu rót bia và nâng ly, anh vẫn luôn giả vờ không nhìn thấy ám hiệu của bạn gái, để cô uống hẳn ba ly. Chờ khuôn mặt nhỏ của Hà Nhiên đỏ bừng lên, anh mới đưa tay ra cản giúp. Mọi người đổ dồn vào Nam Cung Lân, bắt anh uống hết ly này đến ly khác, tuy rằng sắc mặt anh cũng đang ửng hồng lên nhưng tinh thần thì tỉnh táo như thường, không chút lung lay. Ở bên kia, Chu Viễn Kỳ đã gục từ lâu. Mọi người biết ý chuẩn bị giải tán, chỉ chừa lại Lý Thân. Khoảnh khắc Nam Cung Lân ôm Hà Nhiên đứng lên, tên Lý Thân kia vẫn đang cố gắng cầu cứu: “Này, mọi người đi hết thì Chu Viễn Kỳ phải làm sao?” Nam Cung Lân vẻ mặt bất đắc dĩ đỡ cô bạn gái đang hát nhạc rock bên cạnh, nói: “Tôi phải đưa bạn gái về, anh xem mà xử lý đi.” Nói rồi anh tóm tay Hà Nhiên vòng qua cổ mình, bế bổng cô lên. Tửu lượng của Hà Nhiên vốn kém, ban nãy cô còn uống bia trộn nước ngọt có gas, bây giờ đầu óc đã quay cuồng, miệng lẩm bẩm hát hò làm bao nhiêu người quay đầu nhìn. Nam Cung Lân rốt cuộc đã hiểu tại sao cô lại nói anh sẽ mất mặt thay cô, thì ra là say rồi cô sẽ hát nhạc rock. Sở thích thật kỳ lạ! Nam Cung Lân ôm bạn gái ra xe, tài xế chờ bên ngoài ló đầu ra hỏi:. Ngôn Tình Ngược “Thiếu phu nhân làm sao thế?” “Uống nhiều rồi!” Nam Cung Lân cười thả cô ngốc trong lòng vào trong xe, chính mình cũng trèo lên. Tài xế nghe thấy cô nói mớ thì lén lút che miệng cười, sau đó lái xe đưa họ trở về chung cư Hoa Lạc. Từ dưới tầng một đi lên tầng hai, Hà Nhiên đã hát được ba bài nhạc, miệng ê a không rõ lời. “Trời mùa xuân, lá bay, anh nói yêu em…” “Ừ ừ, yêu em.” Nam Cung Lân sờ gò má mềm của cô, đôi mắt cô lờ đờ nhìn anh, dường như đã rất buồn ngủ. Mang bạn gái vào phòng, Nam Cung Lân giúp cô thay quần áo rồi làm nước giải rượu uống trước. Trên người bọn họ đều đầy mùi, nếu không phải bây giờ Hà Nhiên đã say bí tỉ thì anh cũng định đưa cô đi tắm. Cả đêm hôm đó, Hà Nhiên vừa ngủ vừa múa tay múa chân, sáng ra đè chặt Nam Cung Lân khiến cánh tay anh tê rần. Khi anh quay đầu nhìn sang thì trông thấy mái tóc dài của Hà Nhiên rối tung lên, che hết cả nửa mặt. Dù vậy, anh vẫn thấy thật đáng yêu. Nếu ngày mai cô tỉnh dậy biết đêm qua bản thân đã hát múa cho cả quán rượu xem thì có khóc không nhỉ? Nam Cung Lân sợ cô xấu hổ, vì vậy khi cô tỉnh rượu vào buổi chiều thì anh không nhắc đến vụ việc hôm qua, chỉ hỏi cô: “Có đau đầu không?” Tự Hà Nhiên nhớ hết những hành động đêm qua của mình, cho nên đâu chờ anh hỏi thăm gì, cô đã bưng mặt rên: “Trời ơi! Sao anh không ngăn em lại?” “Ngăn cái gì?” “Ngăn em làm trò đó! Em chết mất thôi!” Cô lẩm bẩm, ngượng đến nỗi không dám ngẩng đầu lên. Nam Cung Lân đưa tới cho cô một ly nước rồi nói: “Không sao đâu, họ cũng không biết em là ai.” “Hu hu, anh an ủi kiểu gì thế hả?” Hà Nhiên úp đầu vào gối, cô còn mặt mũi nào nhìn đồng nghiệp của mình nữa… Nam Cung Lân khó nhịn được mà cười trên nỗi đau của cô, rất nhanh sau đó bị ánh mắt căm giận của cô dọa cho cứng miệng, anh im lặng một lát để điều chỉnh cảm xúc rồi mới nói: “Uống cái này đi đã.” Hà Nhiên cầm ly nước uống một ngụm cho tỉnh táo lại, vẫn không thôi oán trách anh: “Anh thấy em bắt đầu mất kiểm soát thì phải vác em đi ngay chứ!” “Được, lần sau anh sẽ chú ý.” Chuyện này chắc chắn không có thêm lần sau, bởi vì Hà Nhiên nào dám uống quá chén thêm lần nữa. Khi đó cô vẫn còn nhận thức được hành động của bản thân, nhưng lại không kiểm soát nổi tay chân! May mắn về nhà cô không có nôn ra sàn cho bạn trai dọn, nếu có, vậy chắc kể từ hôm qua cô đã trở về với hội độc thân rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]