Chương trước
Chương sau
Biểu cảm trên mặt Hà Nhiên nhất thời thay đổi, sượng sùng không biết phải nói tiếp thế nào. Bọn họ quen biết nhau từ lúc mới lên năm nhất, đến giờ đã được một thời gian khá lâu rồi, chưa từng xảy ra tranh chấp hay mâu thuẫn gì vì về cơ bản cô luôn nhường nhịn bạn bè, luôn đặt câu dĩ hòa vi quý lên trước tiên.
Hôm nay là Hà Nhiên lần đầu cảm thấy tức giận với Thất Thất:
“Nói vậy mà cậu cũng nói được sao? Tớ không muốn vì một người con trai dẫn đến tình bạn rạn nứt đâu. Nếu cậu muốn theo đuổi người khác, tớ sẽ giúp cậu, về phần Nam Cung Lân thì không được…”
Chuyện gì thì ra chuyện đó, Hà Nhiên cảm thấy Thất Thất đang không tôn trọng mình, đây là lý do chính khiến cô nổi nóng!
Thất Thất híp mắt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của bạn mình, đột nhiên nhoẻn miệng cười:
“Hê hê… Tớ đùa tí thôi mà… Ụa, buồn nôn quá…”
Cô nàng nói xong đột nhiên che miệng rồi nghiêng ngả chạy đi tìm nhà vệ sinh, Hà Nhiên ở phía sau lo lắng đuổi theo:
“Đi từ từ thôi!”
Hà Nhiên rất sợ trong lúc không cẩn thận cô nàng sẽ ngã mất, chuyện vừa rồi tạm gác lại, không nói nữa.
Thất Thất nôn một trận, sau đó lại lảm nhảm khóc lóc, hành hạ Hà Nhiên đến tận nửa đêm. Cô nàng ấy nôn xong thì lăn đùng ra sàn mà ngủ, sau đó lại nôn, hại cô phải thu dọn cả một đống thứ bốc mùi.
Dù Hà Nhiên không hề uống một giọt bia rượu nào nhưng hôm sau tỉnh dậy, cả người cũng rã rời chẳng khác gì Thất Thất. Sáng sớm, Thất Thất vẫn đang còn ngủ say thì Hà Nhiên đã dậy làm đồ ăn sáng cho họ.
Trong lòng cô mơ hồ còn để ý lời nói của Thất Thất đêm qua và hậu quả của việc thái hành khi đang mất tập trung là cô tự cắt vào tay mình!
“A!”
Cô kêu lên một tiếng rồi vội vàng buông dao ra, nhìn dòng máu đỏ tươi đang tràn ra qua vết cắt trên ngón tay, cô tự trách:
“Bất cẩn thật đó!”
Hà Nhiên mở tủ ra tìm bông y tế để khử trùng vết thương rồi cẩn thận dùng băng cá nhân dán lại. Sáng ra đã gặp chuyện không may, hôm nay cô nên hạn chế ra đường mới được.

Không biết nghĩ thế nào, Hà Nhiên lại chụp ảnh ngón tay bị thương của mình và gửi cho Nam Cung Lân xem.
Con người ta khi yêu vào rồi sẽ rất khó hiểu, một chút xíu chuyện nhỏ trong ngày cũng muốn chia sẻ với đối phương cho bằng được.
Hà Nhiên không đợi tin nhắn của Nam Cung Lân mà để điện thoại sang một bên sau đó hoàn thành nốt bữa sáng, sẵn tiện làm một ly nước giải rượu đặt lên bàn.
Thời điểm Thất Thất ra ngoài nhìn thấy bạn mình đang tất bật, cô nàng xấu hổ nói:
“Xin lỗi vì làm phiền cậu.”
Thất Thất chỉ định trêu Hà Nhiên nhưng lúc đó đầu óc lâng lâng nên nói bừa, nói không suy nghĩ, cô nàng sợ Hà Nhiên giận nên ấp úng:
“Đúng rồi, chuyện hôm qua… Tớ đùa thôi, cậu đừng tin là thật nhé?”
Hà Nhiên đặt bữa sáng lên bàn, nói:
“Tớ biết rồi, lát nữa cậu ăn xong thì nghỉ ngơi, tớ phải ra ngoài đây.”
“Hôm nay có tiết sáng à?” Thất Thất hỏi.
“Không, bên trạm có việc. Họ vừa nhận được tin cầu cứu của người ta, tớ phải đi cùng để hỗ trợ.”
“Ồ, vậy được rồi.”
Hai người ngồi xuống ăn sáng, sau đó Hà Nhiên chuẩn bị đồ đạc và cầm điện thoại theo, vội vã ra ngoài. Nam Cung Lân đã gửi tin nhắn lại cho cô.
“Cẩn thận đừng để dính nước. Mà em hậu đậu như thế, lần sau đừng nấu ăn nữa…”
Hà Nhiên trèo lên xe buýt, cảm thấy anh đang chê mình nên định mắng anh hai câu, nào ngờ anh lại gõ thêm một dòng chữ:
“Làm bạn gái anh đi, anh sẽ nấu cơm thay em.”

Ánh nắng đúng lúc chiếu qua khung cửa sổ của xe buýt rọi thẳng vào màn hình điện thoại của Hà Nhiên, cô nhìn không rõ lắm, phải đưa tay che lại mới nhìn thấy mấy chữ kia.
Làm bạn gái anh? Làm bạn gái anh! Hà Nhiên không nhìn nhầm, cô kéo màn hình lên xuống vài lần để chắc rằng bản thân không gặp ảo giác.
Mặc dù cô cũng tương đối thích anh nhưng mà hình như cái tốc độ này có hơi nhanh rồi đó? Họ chỉ vừa quen biết chưa tới một tháng!
Hà Nhiên cảm giác không chân thực, cả người lâng lâng, cô hỏi anh:
“Anh đang trêu em à?”
“Anh nghiêm túc.”
Mặc dù đang nhắn tin với anh nhưng cô có thể tưởng tượng ra được biểu cảm của anh khi gửi cho cô ba chữ này.
Hà Nhiên hơi bối rối:
“Em nghĩ vẫn còn quá sớm để nói đến chuyện yêu đương, chúng ta quen nhau mới bao lâu chứ?”
Trước câu nói này của cô, Nam Cung Lân gửi qua một cái nhãn dán mèo con đang xấu hổ:
“Đúng thật…. Xin lỗi vì làm em khó xử. Vậy anh sẽ chờ đến khi em cảm thấy sẵn sàng.”
Cô thật tò mò không biết rốt cuộc anh thích gì ở mình, nhưng cũng ngại hỏi thẳng, vì vậy chỉ biết ôm điện thoại vào lòng. Người con trai này làm cô xao xuyến, làm cô rung động chỉ sau mấy lần chạm mắt, cô còn sợ anh là badboy, là những tên thường đi tán gái. Song, anh từng nói anh chưa từng yêu đương!
Lúc này, Nam Cung Lân đang buồn bực nhìn màn hình điện thoại. Anh thở dài một hơi khiến em trai đứng phía sau nhìn lén tin nhắn cười ha hả:
“Anh vừa bị từ chối à?”
“…” Nam Cung Lân không đáp, anh đang nghĩ có thể đánh cho thằng em của mình một trận hay không.
Anh nghĩ vừa rồi mình có hơi vội vàng, lần sau nhất định phải chú ý hơn mới được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.