Phòng khách bất chợt chìm vào trong tĩnh lặng, Hà Nhiên vì để phá tan bầu không khí ngượng ngùng nên lên tiếng hỏi:
“V-Vậy giờ anh không về nhà nữa nhỉ?”
“Lát nữa anh phải đi rồi.”
Khi nghe Nam Cung Lân nói lời này, trong lòng Hà Nhiên đột nhiên có chút hụt hẫng. Cô cứ nghĩ anh ở đây đồng nghĩa với việc một tuần tới cô vẫn có thể nhìn thấy anh, nhưng sự thật thì không phải vậy.
“Anh chỉ đến để chắc rằng em vẫn ổn, sau đó anh sẽ về.”
Anh nhẹ giọng nói, đột nhiên đưa tay lên sờ sờ mái tóc dài mượt mà của cô, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ xinh.
Hà Nhiên hoang mang, ngửa mặt nhìn anh. Cô chỉ cao đến tầm vai của anh, chiều cao của hai người tương đối chênh lệch nên khi đứng cạnh nhau, một người luôn phải cúi xuống, một người luôn phải ngẩng đầu mới có thể mắt đối mắt.
Động tác sờ tóc này khá quen thuộc, trước kia khi Hà Nhiên bắt đầu hẹn hò với Lăng Bách thì hắn ta cũng từng làm vậy, nhưng cảm giác hoàn toàn khác nhau. Trái tim cô đập nhanh dữ dội, hai tai lùng bùng khó hiểu.
Hà Nhiên biết đây là thích, nhưng tại sao cô lại thích anh chứ? Cô ngây người rất lâu, mãi cho đến khi Nam Cung Lân thu tay về, bàn tay của chàng bác sĩ này thật sự rất đẹp. Ngón tay có các khớp rõ ràng, hơi gầy và thon, sạch sẽ dễ nhìn, đặc biệt là da vô cùng trắng mịn.
Hà Nhiên cảm giác như bị hớp hồn bởi bàn tay kia, mắt cũng nhìn theo sự di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhe-nhang-cau-dan/1183492/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.