Mấy ngày tiếp theo, Nguyệt Thiên Dạ không ngừng đem nụ hôn đó ra uy hϊếp tôi, bắt tôi làm việc này việc nọ. Tôi ức, ức lắm, nhưng chẳng thể làm được gì ngoài việc rủa xả thầm trong lòng.
Thành thật mà nói thì tôi cũng không hiểu mình sợ hắn vì điều gì? Rõ ràng là hắn sai, hắn sàm sỡ tôi trước, nếu như việc này truyền ra ngoài thì chỉ có Nguyệt Thiên Dạ chịu tổn thất nặng nề thôi. Tôi bất quá chỉ là một nụ hôn, xem như chó cắn là được. Nhưng mà, vì cớ gì tôi lại…
“Thiên Nhi, xuống canteen với tôi một lát đi!” Giờ ra chơi, Trình Nhiên Ngọc hào hứng chạy sang lớp lôi tôi đi một mạch, mặc kệ tôi có đồng ý hay không.
Haiz, thôi kệ, vốn dĩ tôi cũng đang mệt, dạo một chút có khi lại hay.
Nhưng sự thật chứng minh, khi bạn mệt thì nên ngồi yên một chỗ thôi chứ đừng đi đâu cả, bởi vì lúc đó, rắc rối sẽ nối đuôi nhau ập xuống để dí bạn ngỏm luôn một lần.
Canteen đông kín người là vậy, thế mà hai cái bàn kia vẫn nổi bần bật lên vì người ngồi ở đó. Một bên là Lâm Vĩnh Kỳ điềm tĩnh ôn hòa lần lượt từ chối quà tặng của các nữ sinh, một bên là Nguyệt Thiên Dạ với nụ cười thiên sứ đang vui đùa với fanclub của mình. Hai cảnh tượng đó đối lập nhau hoàn toàn, khiến tôi gai mắt.
Cái tên mặt dày đó vừa hôn tôi xong rồi lại bình thản đi tán gái như vậy sao? Hắn rốt cuộc xem sự đơn thuần của một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhe-nhang-buoc-vao-tim-em/3438495/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.