"Tô Thiên Nhi, em đừng hòng chạy! Em có chạy đến tận chân trời góc biển thì tôi cũng không tha cho em đâu!"
Cứu tôi với!!!
Tôi muốn gào lên như thế, tuy nhiên lại không cách nào mở miệng được. Ở phía sau lưng, Nguyệt Thiên Dạ vừa cười gian xảo vừa nhào đến như thú dữ, cánh tay vươn đến muốn chộp lấy đuôi của tôi.
Đuôi?
Tôi có đuôi?
Ý nghĩ điên rồ này làm tôi hoảng hồn, vội vàng đưa mắt ngó khắp bản thân mình một lượt.
Tôi là một chú thỏ trắng!
Bảo sao tôi muốn nói lại không được, ở trong hình dạng động vật nhỏ thế này thì nói thế nào cơ chứ? Mở miệng còn khó khăn nữa là!
Còn Nguyệt Thiên Dạ?
Tôi ngoảnh đầu lại, hắn vẫn ở trong hình dạng con người, nhưng... hắn có tai sói và móng vuốt sắc nhọn!
Tôi đang nằm mơ sao?
"Tô Thiên Nhi! Em đứng lại!"
Nguyệt Thiên Dạ nói vọng lên với tôi, nhưng tôi vẫn cắm đầu cắm cổ chạy một mạch. Có ngu mới đứng!
Nhưng... chuyện gì thế này? Tại sao chúng tôi lại...
Bộp!
Ui da!
Mải mê suy nghĩ, tôi không để ý rằng trước mặt mình có một bức tường thật cao, thật lớn, hơn nữa bao hai bên cũng là hai bức tường tương tự như vậy. Tôi... vào ngõ cụt rồi sao?
Sao lại ngu thế này hả giời!
Tôi run rẩy vươn đôi chân nhỏ xíu đến đáng thương cào cào vào bức tường với tất cả sức mạnh "to lớn" mà mình có được, hy vọng sống sót cực kỳ mạnh mẽ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhe-nhang-buoc-vao-tim-em/3438494/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.